Ngô Bình lôi anh ta ra, đặt lên mũi xe, sau đó cậu ngồi vào xe, bóp còi, tiếng còi xe vang lên nhức óc, tên đầu trọc thì ngồi co ro trên mũi xe, run cầm cập.
Lúc tiếng còi kết thúc, tên đầu trọc phát hiện xe của mình bị đặt trên một ngọn núi cao hơn một ngàn mét, trên đó vốn chẳng có đường.
Anh ta ngồi ngay trên mũi xe, khóc không ra nước mắt.
Hai phút sau, Ngô Bình quay lại xe, tiếp tục lái xe đi. Lúc này, Hàn Băng Nghiên đã lái xe đến chỗ đỗ xe ven đường ở đối diện khách sạn.
“Anh Bình, anh đã đi đâu thế?”. cô ấy hỏi. Ngô Bình: “Anh đi dạy dỗ tên đầu trọc đó”.
Sau đó cậu hỏi Dương Thanh Ngâm: “Dì út, cuộc sống ở nước ngoài thế nào?”
Dương Thanh Ngâm: “Nước Tống rất giàu truyền thống văn hóa, cơ hội phát triển cũng nhiều hơn. Nhưng dù sao nước Tống cũng không bằng nước chúng ta nên dì vẫn chọn về nước”.
Ngô Bình: “Có dự định gì không?”
Dương Thanh Ngâm: “Dì học quản lý, không khó tìm việc, chỉ là muốn tìm được việc tốt thì không phải dễ”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ, cháu nhờ bạn sắp xếp. giúp dì”.
Dương Thanh Ngâm: “Không cần, dì tìm việc rèn luyện trước, dù sao thì dì cũng mới vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc.
Hàn Băng Nghiên nói: “Dì út, công ty của bố cháu cũng có nhiều vị trí lảm, nếu dì cần cũng có thể tìm cháu”.
Dương Thanh Ngâm vui vẻ, mỉm cười, đáp: “Cảm ơn Băng Nghiên, dì thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657702/chuong-5848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.