Chương trước
Chương sau
Tuyệt Trần cười đáp: "Tuyết Vũ, con yên tâm. Lúc trước, các bác đi quá vội nên chỉ có thể lấy một ít tài nguyên giấu ở một nơi bí mật. Giờ các bác đã khôi phục tu vi, phải nhanh chóng tìm được chúng. 

Có tài nguyên thì mới đề cao tu vi lên được".

Ngô Bình: "Sau khi tìm được tài nguyên, mọi người có thể bế quan tu luyện một thời gian ngắn trước, không cần phải vội vàng trở về. Mọi người cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Tuyết Vũ".

Mọi người thu dọn một chút rồi tạm biệt rời đi.

Trong đạo quán thiếu vài người càng trở nên yên ắng. Kế tiếp, Ngô Bình vừa dạy Tuyết Vũ bí kỹ, vừa tu luyện bí pháp.

Ngô Bình suốt ngày ở chung với Tuyết Vũ, trai đơn gái chiếc bèn nảy sinh tình cảm, cả hai cứ thế ở bên nhau. Đêm đó, hai người mới nếm trải mùi vị trai gái nên chẳng muốn dậy, một giấc ngủ tới sáng.

€ó điều, Ngô Bình còn phải đi xem đấu bóng rổ nên đành lưu luyến rời khỏi vòng tay ấm áp của Tuyết Vũ, ngồi xe đến sân vận động.

Vừa đến sân vận động, cậu đã thấy Diệp Ngưng Băng. Có vẻ cô ta đang đợi cậu đến, cười nói: "Tôi còn tưởng răng hôm nay cậu không đến ấy chứ”.

"Có chuyện gì à?", Ngô Bình hỏi.

Diệp Ngưng Băng: "Cậu có muốn đến học viện Hoàng Gia không?” 

Học viện Hoàng Gia do hoàng đế sáng lập, cả nước chỉ có những học sinh xuất sắc mới có cơ hội vào đó học tập.

Ngô Bình hỏi: "Chẳng phải chỉ có hoàng thân quốc thích như hoàng tộc vương tôn mới có thể đến học viện Hoàng Gia học sao? Tôi đến đó làm gì?"

Diệp Ngưng Băng cười nói: "Xem ra, cậu cũng không biết nhiều về học viện Hoàng Gia. Trong số những học sinh mà học viện tuyển có một bộ phận là người có tư chất tu hành, đặc biệt là những ai có được Túc Tuệ".

Ngô Bình: "Vào học viện Hoàng Gia thì có lợi gì?

Diệp Ngưng Băng đáp: "Nếu trở thành một thành viên của học viện thì có thể đạt được địa vị cực cao. Chẳng hạn như, cậu mà là học sinh học viện Hoàng Gia thì chẳng mấy ai trong nước dám đụng vào cậu. Hơn nữa, bên trong cũng có rất nhiều người tài ba, có thể trở thành bạn học của họ cũng không phải chuyện xấu. Quan trọng nhất là, học viện Hoàng Gia có thể cung cấp cho cậu những tài nguyên mà cậu không bao giờ có được".

Trong lòng Ngô Bình khế nhúc nhích: "Tài nguyên mà tôi không bao giờ có được? Ví dụ như?" 

Diệp Ngưng Băng: "Chắc cậu không biết nhỉ? Có rất nhiều ông lớn trên Tiên Giới để lại truyền thừa! Ai có bản lĩnh hiểu được truyền thừa họ để lại thì người đó sẽ tự động trở thành học trò của họ! Nói trằng ra là, học viện Hoàng Gia nối thẳng với Tiên Giới!"

Ngô Bình: "Cô có thể giúp tôi đi vào học viện Hoàng Gia?"

Diệp Ngưng Băng: "Tôi có con đường của tôi. Nhưng mà, trước lúc đó, cậu phải qua được sát hạch đã".

"Sát hạch gì?", Ngô Bình hỏi.

"Thân phận trong sạch, tư chất tốt và còn phải có số kiếp. Nghe nói, cái bộ thi sát hạch kia là do Tiên Giới đưa ra, cực kỳ chính xác".


Ngô Bình: "Sau nghỉ hè là có dự định riêng, sang năm mới định thi đại học".

Diệp Ngưng Băng bĩu môi: "Những người thông minh như chúng ta, cần gì phải lãng phí thời gian cơ chứ? Cậu tham gia kỳ thi đại học năm nay luôn đi".

Ngô Bình ngẫm lại thì cảm thấy có lý: "Vậy cũng được. Tôi nghe nói điều kiện tuyển sinh của đại học Thần Kinh rất khó, mỗi năm chỉ tuyển một ngàn người. Thường chỉ có người đứng đầu thành phố mới có cơ hội, còn phải có được sự giới thiệu của cơ quan địa phương".

Diệp Ngưng Băng nói: "Độ khó là rất cao, nhưng chắc điều này cũng không làm khó được cậu mà nhỉ?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.