Chương trước
Chương sau
Người bên cạnh đứng thứ ba trong đạo quán, tên là Tuyệt Duyên. Lúc này, ông ta nói: "Còn trẻ thế đã có tu vi cao siêu như vậy, xem ra cậu là một người có phước phần".

Tuyệt Trần: "Được rồi. Với thân phân và địa vị giờ đây của cậu, tôi có thể nói cho cậu biết bên trong đạo quán tổng cộng có bảy cậu em. Ba mươi năm trước, chúng tôi đều là trưởng lão của Hoàng Long Tông'. Thế nhưng, Hoàng Long Tông đã bị người ta san bằng trong một đêm, mấy người chúng tôi đã may mắn trốn thoát. Song, trập pháp do đối phương bày ra quá lợi hại, tu vi của chúng tôi không hiểu sao đều bị phong ấn, đến nay vẫn không thể dùng được. Chúng tôi sợ bị kẻ thù phát hiện bèn quy ẩn núi rừng, đi vào đạo quán ở, giả thành đạo sĩ"

Ngô Bình kinh ngạc, có thể tiêu diệt một môn phái thì thực lực của kẻ thù chắc chắn rất mạnh!

Cậu hỏi: "Lúc trước, tu vi của mọi người là gì?"

Tuyệt Trần: "Hồi đó, tôi là Bí Phủ Cảnh, những người còn lại đa số đều là Bí Thiên hay Bí Phủ, chỉ có Nguyệt trưởng lão từng đạt tới Bí Anh và là người có thực lực mạnh nhất".

Một ông lão tóc hơi đỏ gật đầu, khuôn mặt gầy gò, xem ra ông ta chính là Nguyệt trưởng lão. 

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Là trận pháp gì mà có thể phong ấn tu vi của mọi người vậy?"

Nguyệt trưởng lão nói: "Trận đó tên là Trảm Tiên Trận, một loại trập pháp cực kỳ lợi hại. Tuy chúng tôi đã chạy thoát, nhưng cơ thể đều bị nó làm cho bị thương, không thể sử dụng tu vi".

Trong đầu Ngô Bình lập tức hiện lên cách giải quyết, cậu bình tĩnh nói: "Các vị, đợi đến khi quay về đạo quán, tôi sế nghĩ cách giúp mọi người".

Ánh mắt Tuyệt Trần sáng lên nói với tiểu đạo sĩ: "Lái nhanh lên!"

Sau khi trở về đạo quán, mọi người ngồi trước điện, Ngô Bình đi đến trước mặt Tuyệt Trần, miệng niệm bí chú, trên đôi tay xuất hiện hai hình bát quái đang chậm rãi xoay tròn. Khi hình bát quái sáng lên, tay trái cậu võ lên đỉnh đầu Tuyệt Trần, tay phải lại đặt lên ngực ông ta.

Tuyệt Trần cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó cảm giác có một sợi xiềng xích trong người bị phá hủy, sức mạnh bị phong ấn đã lâu thoáng chốc tựa như núi lửa phun trào.

Tóc của ông ta không gió lại bay phấp phới, một khí thế kinh người bùng nổ ra từ trên người ông ta, thoáng chốc đã khôi phục lại tu vi Bí Phủ! 

Những người khác thấy Tuyệt Trần khôi phục thì vừa mừng vừa sợ, Nguyệt trưởng lão nói: "Tiểu Ngô, cậu cũng giúp tôi đi!"

Ngô Bình làm theo cách cũ nhanh chóng khôi phục lại tu vi cho những người khác. Đặc biệt là Nguyệt trưởng lão, cảnh giới Bí Anh khá khủng bố và là người có tu vi cao nhất.

Tất cả mọi người khoanh chân ngồi xuống cảm giác sức mạnh trong cơ thể, làm quen với tu vi rất khó mới có lại được.

Ngô Bình kéo Tuyết Vũ đến trong sân nói: "Họ cần thời gian để thích ứng".

Tuyết Vũ: "Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ.

Ngô Bình: "Thực ra, tôi lại lo một khi họ khôi phục tu vi sẽ đi tìm kẻ thù trả thù. Hồi đó họ đã không phải là đối thủ, giờ càng đánh không lại".

'Trên mặt Tuyết Vũ cũng lộ ra vẻ lo lắng: "Đúng vậy, mối thù diệt môn, họ không thể nào có thể quên được".

Ngô Bình: "Lát nữa cô chịu khó khuyên nhủ họ nhiều một chút".


Ngô Bình vội vàng đáp lại: "Các vị tiền bối, không cần phải làm vậy đâu".

Tuyệt Trần nói: "Tiểu Ngô, sau này chúng tôi sẽ đền đáp lại ân tình của cậu. Hiện nay, chúng tôi phải rời khỏi đạo quán, đi làm một việc".

Trong lòng Tuyết Vũ lập tức hoảng sợ, vội nói: "Các bác định đi đâu?"

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.