Chương trước
Chương sau
Con thuyền nhanh chóng đến gần, đối phương ỏi: "Cậu Ngô, chắc hôm nay kiếm được không ít nhỉ.

Ngô Bình liếc anh ta hỏi: "Anh biết tôi?"

Đối phương cười nói: "Tôi là Viên Sâm, có gặp cậu ở sân động, cậu chơi bóng rổ rất lợi hại".

Ngô Bình: "Có gì cứ nói thẳng".

Viên Sâm nói: "Có người lời, có người lỗ. Người thua lỗ kia khó chịu, muốn gây chuyện với cậu".

Ngô Bình: "Gây chuyện với tôi? Cũng chẳng phải tôi khiến họ thua lỗ".

Viên Sâm nhàn nhạt nói: "Nếu không phải cậu thì sao Giang Bắc có thể thắng?"

Ngô Bình khá bất ngờ, hỏi anh ta: "Sao anh lại biết?"

Viên Sâm: "Giang Bắc vẫn luôn nắm trong sự giám sát của chúng tôi, trước đó chỉ có mình cậu đi tìm họ".

Ngô Bình: "Là tôi thì sao? Mọi người thẳng bằng bản lĩnh của bản thân thôi. Nếu các người có bản lĩnh thì cũng có thể làm vậy".

Viên Sâm thở dài: "Ai mà ngờ được sẽ có tu sĩ Bí Cảnh tham gia vào cơ chứ? Dù sao cũng chỉ là chút tiền, tu sĩ Bí Cảnh bình thường cũng chẳng thèm để ý". 

Ngô Bình: "Đúng vậy, chút tiền ấy chẳng là gì với tôi, vừa hay gặp phải thôi".

Viên Sâm cười nói: "Ngày mai Trung Châu sẽ đấu với Thần Đô, Lâm Tôn rất thần bí, tu vĩ cũng bỏ xa tôi, không biết cậu Ngô có nắm chắc không?"

Ngô Bình hỏi anh ta: "Anh biết bao nhiêu về Lâm Tôn?"

Viên Sâm: "Tôi chỉ biết cậu ta rất lợi hại thôi. Hơn một năm trước, có một tu sĩ thần thông đến gây chuyện với cậu ta, cuối cùng lại mất tích, đến giờ vãn không thấy đâu. Vả lại, giờ Lâm Tôn đang là đệ tử chân truyền của một giáo lớn ở Tiên Giới, thân phận cực kỳ cao quý".

Ngô Bình: "Giáo lớn mạnh lắm hả?"

Viên Sâm: "Cực kỳ mạnh. Ở trước mặt nó, tông môn hạng một chẳng đáng là gì cả".

"Thân phận cao quý như vậy thế mà lại chạy. đến chơi bóng rổ ư?", Ngô Bình lắc đầu.

Viên Sâm nói: "Chẳng phải cậu Ngô cũng vậy sao? Đây là một kiểu rèn luyện trong dân gian".

Đầu óc Ngô Bình chợt nghĩ tới một điều: "Mục. đích Lâm Tôn kia ở lại trong Thần Đô là gì?" 

Viên Sâm: "Bởi vì hai nữ sinh". Ngô Bình ngẩn người: "Vì nữ sinh?"

Viên Sâm: "Thần Đô có hai nữ sinh vô cùng xinh đẹp, được xưng là hai hoa khôi của trường. Lâm Tôn thích hai người đó, gạ gẫm hai năm nhưng hai cô không chịu ưng cậu ta".

Ngô Bình kinh ngạc: "Một tu sĩ Bí Cảnh theo đuổi bạn gái mà còn thất bại?"

Viên Sâm: "Đúng thế, đây rất có thể là một trong những lý do cậu ta không cam lòng và muốn ở lại trong trường".

"Đúng rồi, ngày mai Diệp Ngưng Băng - một trong hai hoa khôi giảng đường sẽ đến xem thi đấu. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ gây ra chấn động không nhỏ".

Ngô Bình: "Cô ta tới là để xem Lâm Tôn thi đấu?"

Viên Sâm: "Không biết nữa, chắc vậy. Dù sao, quan hệ giữa Lâm Tôn và cô ta cũng coi như khá tốt".

Ngô Bình: "Anh biết rõ như vậy, hay là anh cũng học ở Thần Đô?” 

Viên Sâm: "Một người bạn của tôi học ở đó nên biết một chút. Trận đấu ngày mai, tôi mong cậu sẽ thắng".

Ngô Bình ngó anh ta hỏi: "Tại sao?"


Ngô Bình lại không cho là đúng: "Anh tìm tôi là Vì nói mấy câu đó?"

Viên Sâm im lặng một lát rồi hỏi: "Cậu có nghe qua Thiên Cơ chưa?”

Ngô Bình không hiểu ra sao: "Thiên Cơ gì?

" Viên Sâm: "Tôi không có cách nào giải thích rõ. Nói đơn giản chính là một chuyện nhìn như bình thường, lại có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia trong tương lai. Đây là Thiên Cơ. Trận thi đấu bóng rổ lần này là một bước khởi đầu' cho một loạt sự kiện trong tương lai".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.