Chương trước
Chương sau
"Là tông môn hạng nhất", Ngô Bình nói: "Dù tôi đánh chết anh thì sở điều tra gì đó của mấy người cũng có thể làm được gì tôi chứ?"

Người kia lập tức mặt mày đau khổ nói: "Thật sự xin lỗi! Tôi có mắt không tròng, không biết cậu là tu sĩ thượng giới, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng!"

Ngô Bình nhìn chăm chằm vào đối phương: "Là ai cử anh tới?"

Người nọ nào dám giấu giếm, vội đáp: "Có vài nhóm người, hôm nay thua rất nhiều tiền nên họ đã mời tôi ra mặt điều tra".

Ngô Bình: "Anh trở về nói cho họ biết, đêm nay tôi sẽ chờ họ dưới tầng hầm của sân vận động".

"Vâng, vâng, tôi chắc chắn sẽ nhắn lại!", người nọ vội nói.

"Cút đi!", Ngô Bình nhấc chân đá gã bay ra ngoài.

Kiều Tuấn Tài thấy Ngô Bình đuổi người của sở điều tra đi mới giơ ngón tay cái lên nói: "Cậu Ngô ngầu ghê! Đám vô sỉ sở điều tra kia quen thói lộng hành ngang ngược, nên có người ra mặt dạy cho họ một bài học từ lâu mới đúng!" 

Ngô Bình cũng không hiểu biết nhiều về sở điều tra bèn hỏi: "Sở điều tra kia trông coi cái gì?"

Kiều Tuấn Tài: "Chuyện gì cũng nhúng tay vào! Quyền lực của họ rất lớn! Thực ra, nhóm người kia chính tai mắt của chính phủ, phục vụ cho đám lãnh đạo".

Những trận đấu còn lại cũng không có trận nào đáng chú ý, Ngô Bình bèn rời khỏi sân vận động trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Bố mẹ đều ra ngoài đi du lịch, cậu nghịch điện thoại một lúc rồi nhận được cuộc gọi của Hàn Băng Nghiên.

"Anh Bình, em đã đến thành phố Tây Hải, anh đang ở đâu thế?"

Ngô Bình cười nói: "Chẳng phải đã nói em đừng tới sao?"

Hàn Băng Nghiên: "Em xin nghỉ hai ngày đến cổ vũ cho anh”.

Vì vậy, Ngô Bình bèn gửi địa chỉ khách sạn cho Hàn Băng Nghiên. Khoảng bốn mươi phút sau, Hàn Băng Nghiên đã xuất hiện trong phong Ngô Bình.

Hàn Băng Nghiên biết Trung Châu thăng một trận thì vui vẻ cười nói: "Anh Bình, em biết ngay các  anh sẽ thẳng mà!"

Ngô Bình: "Ngày mai sẽ đấu với Thần Đô, đó sẽ là một trận đấu ác liệt".

Hàn Băng Nghiên: "Em tin các anhl"

Cách buổi tối còn sớm, Ngô Bình bèn nói: "Băng Nghiên, nếu em không mệt thì chúng ta đi dạo nhé".

Hàn Băng Nghiên lập tức đáp: "Được đó. Em đã ngủ hai tiếng trên máy bay rồi, giờ tỉnh táo lắm luôn!"

Ngô Bình: “Anh dẫn em đến Tây Hải đi dạo".

Tây Hải là một hồ nước còn được gọi là hồ Tây Hải, có diện tích hơn 400 kilomet vuông, phong cảnh như tranh vẽ, trong hồ có rất nhiều đảo nhỏ được khai thác thành khu du lịch. Hơn nữa, vòng quanh hồ Tây Hải lại là một con phố thương mại cực kỳ nhộn nhịp.

"Được, em đã muốn đến Tây Hồ từ lâu. Nghe nói, trong đó đã từng xảy ra rất nhiều chuyện ma quái. Còn có tranh Tiên Vương, tượng Vương Mẫu, chỗ nào cũng là những danh lam thắng cảnh nổi tiếng".

Ngô Bình bảo: "Sửa soạn một chút rồi chúng ta đi".


Ngô Bình cầm lấy cần câu, câu cá với Hàn Băng Nghiên.

Bấy giờ, một con thuyền khác lại nhanh chóng chèo tới, một người mặc đồ thể dục đứng trên thuyền, con thuyền ại chẳng cần ai chèo thế mà lại có thể tự động lướt trên mặt nước.

Người này cũng xấp xỉ Ngô Bình, làn da trằng nõn, cao 1m75, đôi mày khế cong.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.