Kiều Tuấn Tài nghe xong thì ngây ra, nói: “Cậu Ngô, vậy việc gì phải cược?”
Ngô Bình nói: “Tôi cảm thấy người này sẽ trở thành kẻ địch của tôi, vì vậy tôi buộc phải đánh bại cậu ta, dù cho đây chỉ là một trận bóng”.
Kiều Tuấn Tài bất ngờ, hắn không hiểu sao Ngô Bình lại có suy nghĩ như thế, nhưng hắn biết một điều, đó là Ngô Bình làm gì thì hẳn phải làm đó, hắn liền nghiến răng nói: “OK, vậy thì liều một trận”.
Trưa là lúc nghỉ ngơi, các đội viên bắt đầu phục hồi thể lực, chuẩn bị cho trận thi đấu buổi chiều.
Ba giờ chiều, kết quả bốc thăm là đội trường số 1 Trung Châu gặp trường trung học Lam Sơn. Vừa có kết quả thì các đội đều nghĩ trường số 1 Trung Châu không may mắn.
Trường trung học Lam Sơn là trường trung học nổi tiếng toàn quốc, thực lực bóng rổ cũng rất mạnh, còn mạnh hơn trường số ba Hoa Đô một chút.
Huấn luyện viên nhìn thấy tên đối thủ thì thở dài: “Các em, xem ra chúng ta phải liều mình thôi, cố lên”.
Ngô Bình nói với hậu vệ kiểm soát bóng Tiêu Kiếm: “Tiêu Kiếm, trận này cậu ra sân trước đi”.
Tiêu Kiếm ngây ra, từ sau khi Ngô Bình vào đội tuyển của trường, số lượng trận đấu cậu ta tham gia đã ít đi rất nhiều.
“Tôi?”. Cậu ta chỉ vào mũi mình, vẻ mặt đầy bất ngờ.
Ngô Bình gật đầu: “Các cậu cứ thi đấu bình thường, nếu như các cậu có thể giành được ưu thế trong ba hiệp đầu thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657669/chuong-5815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.