Chương trước
Chương sau
“Anh có thể đi!", Ngô Bình thản nhiên.

Tân Cự Phong xoa tay, bỗng lên tiếng: “Chủ võ quán, có một người tu vi tương đương tôi nhưng chiêu thức vô cùng kỳ lạ, tôi và hắn đánh nhau hai lần nhưng đều bị đối phương đánh ngã trong vòng mười chiêu. Chủ võ quán, cậu có thể giúp tôi không?”

Ngô Bình xua tay cho học viên trước mặt lui ra, sau đó nhìn về phía Tần Cự Phong: “Đối phương ra đòn thế nào?”

Tân Cự Phong lập tức nghiêm túc: “Người nọ không quá cao nhưng thân pháp quỷ dị, chân xoắn trên mặt đất, người thì như bóng ma, kẻ đó luôn có thể tránh khỏi tầm nhìn của tôi, sau đó sẽ cho tôi một chiêu mạnh nhất".

Ngô Bình cẩn thận hỏi vài câu: “Anh tới đây tấn công tôi xem!”

Tân Cự Phong biết Ngô Bình muốn dạy mình gì đó nên anh ta hét lớn, đánh một quyền về phía Ngô Bình, chân phải Ngô Bình lại xoản trên đất, sau đó cậu biến mất khỏi tâm nhìn của Tân Cự Phong. Tân Cự Phong hoảng hốt, cảm thấy sau lưng lạnh toát, anh ta đã bị Ngô Bình túm lấy thắt lưng, quật ngã mạnh xuống đất.

“Ối!" 

Tân Cự Phong đau tới mức hét thảm, trên mặt lại vui vẻ: “Đúng rồi, là vậy đó!”

Ngô Bình nói: “Cái này gọi là xà bộ, thật ra cũng không khó!”

Tân Cự Phong vội đứng lên: “Xà bộ là cái gì?” Ngô Bình: “Anh từng thấy răn bò thế nào chưa?”

Tân Cự Phong gật đầu: “Thấy rồi, dựa vào phần bụng và vảy”.

Ngô Bình: “Xà bộ là cách di chuyển bắt chước rắn, anh nhìn giày của đối phương, phần đế sẽ rất mềm, thêm nữa là mặt ngoài còn phủ thêm lớp vảy. Mượn dùng sức bật của phần bắp chân, phối hợp với bộ pháp xà bộ, thuấn di ra khỏi tầm nhìn của anh”.

Tân Cự Phong: “Vậy tôi phải làm gì để phá giải nó? Cũng học xà bộ à?”

Ngô Bình lắc đầu: “Võ kỹ cấp thấp thế này thì học theo làm chỉ? Tôi dạy anh quỷ bộ, cao minh hơn xà bộ gấp mười!”

Tần Cự Phong mừng rỡ: “Cảm ơn cậu!”

“Anh khảo sát học viên còn lại, tôi nghỉ ngơi một chút”. 

Tần Cự Phong vội vàng vâng dạ.

Ngô Bình và Chu Kỳ Phu vừa uống trà vừa tán gẫu. Lam Linh không hiểu biết về việc tu hành nhưng cảm thấy người trong võ quán rất lợi hại, mà Ngô Bình làm chủ thì tất nhiên sẽ đáng sợ hơn.


Đào Thành cười: “Không vấn đề, đại ca là chủ mà, chắc chẳn sẽ nể mặt cháu!”

Đợi trong võ quán hơn một tiếng, Cổ Thanh Liên lại nhận được điện thoại của nhà, cô ta vội vã rời đi: “Em trai, trong nhà có chuyện gấp, tôi phải trở về”.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gấp gì?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.