Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Lam Linh không tin, trong mắt cô ta, Ngô Bình cũng giống với Đào Thành, chẳng qua chỉ là học sinh cấp ba thôi, có thể giỏi giang cỡ nào chứ?

Thế nhưng, lời của Ngô Bình lại khiến cô ta ngây người.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hàn Vũ Linh này có thân phận thế nào?”

Lam Linh: “Từng nghe cô ta kể rằng cha cô ta làm bí thư tại bộ tư lệnh của tỉnh”.

Ngô Bình: “Vậy thì dễ rồi!"

Cậu cầm điện thoại, gọi điện cho ông Thạch. Ông Thạch kia đã khôi phục hoàn toàn, trong lòng rất cảm kích với Ngô Bình. Thấy cậu gọi đến thì vội vàng khách sáo nói: “Thần y Ngô, cậu tìm tôi à”.

Ngô Bình: “Ông Thạch, có chuyện này cần ông giúp”.

Sau đó kể lại đơn giản mọi chuyện lại một lần.

Ông Thạch nghe xong lập tức nói: “Thần y Ngô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này!”

Ngô Bình vừa cúp điện thoại, chuông cửa đã vang lên, mở cửa ra thì thấy một nhóm cảnh sát đứng ngoài cửa, người đứng đầu thô lỗ, lớn tiếng hỏi: “Ai là Lam Linh?”

Nhìn thấy bọn họ, Lam Linh đã biết là đến bät mình, cô ta lạnh nhạt nói: “Là tôi”.

Mấy người họ lấy còng tay ra, muốn dẫn Lam Linh đi thì Ngô Bình nói: “Các anh đợi một lúc đã!”

Người kia trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Thế nào, cậu dám cản trở chúng tôi thi hành công vụ sao?”

Ngô Bình không nói gì, anh cầm một cái nĩa trên bàn, nhẹ nhàng ném đi, cái nĩa bay xa mười mấy mét, ghim vào. tường gạch. Chuyện đáng sợ chính là cái nĩa đã ghim sâu tới mức không thấy phần tay cầm đâu, chỉ để lộ một điểm rất nhỏ.

Chuyện này không khỏi khiến mọi người liên tưởng, nếu na này bay về phía bọn họ, thì sợ rằng não đã bị đâm xuyên qua rồi!

Tên cảnh sát kiêu căng kia định thần lại, anh ta khẽ hừ một tiếng: “Đợi một lát cũng được. Nhưng mà, người phải bị dẫn đi”.

Chưa đến năm phút sau, tên cảnh sát dẫn đầu đã nhận được điện thoại, nghe điện thoại anh ta lập tức đứng thẳng người, nói: “Vâng, vâng, tôi hiểu, tôi lập tức rút lui!”

Cúp điện thoại, anh ta kính cẩn nói với Ngô Bình: “Xin lỗi, chúng tôi đến nhầm nhà. Làm phiền rồi, làm phiền rồi!"

Nói rồi, nhóm người lại rút quân, tự động đóng cửa lại. Lam Linh đã chuẩn bị tinh thần sẽ ngồi tù, không ngờ người đến bắt cô ta lại trực tiếp rời đi, cô ta có chút kinh ngạc, hỏi: “Tiểu Thành, chuyện gì vậy?”

Đào Thành: “Cháu nói rồi, đại ca cháu rất lợi hại”.

Vì vậy cô ta nhìn Ngô Bình, cậu cười nói: “Dì út, tôi quen một người bạn làm cảnh sát ở tỉnh thành, tôi đã gọi chào. hỏi với ông ấy, chuyện của dì cũng không lớn”.

Quả nhiên, lại qua mấy phút, Hàn Vũ Linh kia lại gọi điện cho Lam Linh, trong điện thoại chỉ toàn là lời xin lỗi Lam Linh, còn hối hận nói lúc đầu cô ta không nên đối xử với cô †a như vậy.

Cúp điện thoại, Lam Linh cảm thấy như đang năm mơ vậy. Hiện tại không những không cần ngồi tù và đền bù bồi thường, thậm chí còn nhận được lời xin lỗi đến muộn!

Ngô Bình đã ăn xong bữa sáng, cậu nhìn đồng hồ nói: “Thành Tử, dì út, tôi còn có chuyện, đi trước đây”.


Ngô Bình: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm chị”.

Tuy Cổ Thanh Liên cảm thấy Ngô Bình đến vào lúc này không đúng lầm, nhưng suy nghĩ một lát, cô ta vẫn gửi địa chỉ cho Ngô Bình.

Trước cửa nhà lớn nhà họ Cổ, mấy nhân vật cốt cán của nhà họ Cổ đều có mặt, bọn họ đang mong ngóng nhìn con. đường lớn trước cửa, hy vọng cậu Tô kia có thể mau chóng. xuất hiện.

Ngay lúc này, một chiếc xe màu đỏ chạy đến, trực tiếp dừng trước cửa. Cửa xe mở ra, Ngô Bình bước xuống từ trên xe. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.