Đào Thành: “Hết cách rồi, dì ấy hay gặp phải mấy khách nghe dì hát xong thì sẽ mời uống rượu, dì ngại từ chối nên rất thường uống say”.
Ngô Bình: “Uống tới mức này mà cũng về nhà được, lợi hại thật”.
Đào Thành: “Đại ca, để đó cho tôi, anh đi nghỉ đi”.
Ngô Bình: “Bỏ đi, để cô ấy ngủ ở đây, tôi lên sân thượng ngồi thiền”.
Đến tầm bốn giờ sáng, Ngô Bình đang ngồi thiền trên sân thượng thì bỗng mở mắt, cậu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ở cách đó không xa, hằm hãm nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe.
“Cậu là ai?”. Cô ta hỏi, tóc tai rối bời, mùi rượu đã phai đi rất nhiều.
Ngô Bình: “Tôi là bạn của Đào Thành”.
Cô gái có khuôn mặt dài nhỏ, thân hình rất đẹp, cô ta vò đầu, miệng lẩm bẩm vài câu rồi quay về nghỉ ngơi, có vẻ như không quan tâm lảm đến người lạ như Ngô Bình.
Sáng hôm sau, Đào Thành ra ngoài mua thức ăn sáng.
Lúc ăn sáng, cậu ta cũng không gọi dì út, Ngô Bình hỏi: “Dì út cậu không ăn sao?”
Đào Thành: “Dì ấy sẽ ngủ đến mười hai giờ trưa, không cần lo cho dì ấy đâu”.
Nhưng Đào Thành vừa dứt lời thì dì út của cậu ta đã đẩy cửa bước ra, cô ta dụi mắt, nhìn Ngô Bình chăm chăm rồi hỏi: “Nhóc cháu, tối qua cậu không lợi dụng tôi say rồi sàm sỡ đấy chứ?”
Ngô Bình: “Yên tâm đi dì, cô là bề trên của tôi”.
Cô gái ngây ra rồi hầm hãm nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657624/chuong-5770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.