Đào Thành bối rối gãi đầu, nói: “Tôi không chú ý đến mắt của các bức tượng”.
Ngô Bình: “Chữ trong mắt của những pho tượng nhỏ như vi khuẩn, dù cậu có cố nhìn thì cũng sẽ không phát hiện ra được đâu”.
Đào Thành: “Mắt anh có thể nhìn thấy chữ nhỏ như vi khuẩn sao?”
Ngô Bình: “Tôi chỉ đảo mắt qua là đã nhìn thấy rồi, có thể là do tôi biết nhìn”.
Đào Thành đưa ngón cái lên, nói: “Anh học được rồi thì nhớ chỉ lại tôi nha”.
Lúc này trời đã chập tối, Ngô Bình hỏi: “Cậu sống ở đâu?”
Đào Thành: “Dì út của tôi sống ở tỉnh, mấy hôm nay tôi đều ở chỗ của dì út”. Ngô Bình: “Cậu về chỗ dì út cậu trước đi, tôi phải đi gặp một người”.
Đào Thành: “Dì út của tôi chỉ ở một mình, tối nay anh có thể đến ở cùng tôi”.
Ngô Bình: “Dì út của cậu chỉ có một mình?” Đào Thành: “Dì út của tôi mới mười tám tuổi
thôi, vẫn chưa kết hôn, đương nhiên là chỉ sống một mình rồi”.
Ngô Bình: “Dì út của cậu trẻ vậy sao?”
Đào Thành: “Chịu thôi, bà ngoại tôi bốn mươi lăm tuổi mới sinh dì út, chúng tôi cũng có thể nói là lớn lên cùng nhau”.
Ngô Bình: “Được, nếu tôi không có việc gì thì tối nay sẽ đến tìm cậu”.
Sau khi Ngô Bình chia tay với Đào Thành thì nhắn tin cho Cổ Thanh Liên, hẹn thời gian gặp mặt. Nửa tiếng sau, cậu có mặt ở nhà hàng Bạch Mã.
Nhà hàng Bạch Mã là nhà hàng khá cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657620/chuong-5766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.