Chương trước
Chương sau
Ngô Bình chỉ mất một tiếng đồng hồ là đã trị khỏi cho mười mấy người bị thương. Đương nhiên, có một số người bị thương nặng nên cậu phải kê thêm đơn thuốc, để họ bốc thuốc uống thêm mấy ngày mới hồi phục hoàn toàn.

Sau khi trị khỏi cho người cuối cùng, Ngô Bình cười, nói: “Chu tiền bối, tôi đã trị khỏi cho mọi người hết rồi, chúng ta đã đi được chưa?”

Lúc này Chu Kỳ Phu đang hút thuốc, ông ta nhả ra một ngụm khói thuốc rồi nói: “Chúng ta không đánh không quen biết, Võ quán Liên Sơn của chúng tôi có lịch sử lâu đời, tôi thấy các cậu có tư chất rất tốt, có hứng thú gia nhập Võ quán Liên Sơn của chúng tôi không?”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, tôi đã có sư phụ rồi”.

Chu Kỳ Phu: “Tôi có bảo cậu bái sư đâu, chỉ là gia nhập võ quán, cùng học võ công thôi”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi vẫn còn đang học cấp ba, e rằng không có nhiều thời gian ở võ quán”.

Chu Kỳ Phu liền nói: “Không sao, lúc nào cậu có thời gian thì đến, tôi sẽ không gò bó cậu”. 

Ngô Bình chớp mắt: “Nhưng đến cả những thứ sư phụ dạy tôi còn chưa học hết nữa mà, Võ quán Liên Sơn của các ông có thứ gì đáng để tôi ở lại học hả?”

Chu Kỳ Phu hút một hơi thuốc rồi nói: “Đi theo tôi”.

Ông ta dẫn Ngô Bình và Đào Thành đi ngang qua một sân vườn, đến trước một dãy nhà ngói với tám gian liền kề. Ông ta đẩy cánh cửa gỗ ra thì thấy bên trong là một không gian vô cùng rộng rãi.

Có thể nhìn thấy bên trong căn nhà có đặt hai mươi bốn pho tượng, mỗi pho tượng đều có một động tác khác nhau.

Chu Kỳ Phu nói: “Thật ra Võ quán Liên Sơn là nơi chiêu sinh đệ tử ở trần tục của Liên Sơn Tông, chỉ cần đạt được tiêu chuẩn yêu cầu thì có thể chính thức trở thành đệ tử của Liên Sơn Tông”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, Liên Sơn Tông ở tiên giới sao?”

Chu Kỳ Phu: “Nói chính xác hơn thì Liên Sơn Tông nằm ở tiên giới Linh Tiêu, là đại tông đứng đầu. So với các tông môn bình thường khác thì nó mạnh hơn gấp cả ngàn lần”.

Ông ta chỉ vào hai mươi bốn pho tượng đó rồi

nói: “Công pháp của Liên Sơn Tông giấu trong hai mươi bốn pho tượng này, ai có thể ngộ ra được thì sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức của Liên Sơn Tông”.

Ngô Bình nhìn mười hai pho tượng, hỏi: “Công pháp của Liên Sơn Tông có lợi hại không?”

Chu Kỳ Phu cười, nói: “Hai mươi bốn pho tượng này có chứa một môn công pháp vô thượng là Liên Sơn Quyết. Năm xưa, người sáng lập ra Liên Sơn Tông, Liên Sơn tổ sư cũng chỉ lĩnh ngộ được một _ phần nhỏ sự vi diệu bên trong mà đã có được thành tựu rất lớn”.

Đào Thành: “Tại sao Liên Sơn Tông lại để món đồ quý giá như vậy ở đây?”

Chu Kỳ Phu bình thản đáp: “Vốn dĩ những bức tượng này thuộc về thế tục, năm xưa Liên Sơn tổ sư cũng lĩnh ngộ nó ở thế tục”.

Ngô Bình nhìn một lượt mấy pho tượng rồi nói: “Nếu như lĩnh hội được gì thì nhất định phải gia nhập Liên Sơn Tông của các ông sao?”

Chu Kỳ Phu cười, nói: “Nếu như các cậu thật sự ¡ lĩnh hội được gì thì Liên Sơn Tông sẽ dốc hết sức. bồi dưỡng cho các cậu. Đến lúc đó, các cậu có lý do gì mà không tham gia chứ?” 

Ngô Bình bỗng nói: “Có cơ hội sẽ đến lĩnh ngộ”.


Ngô Bình: “Bí mật của pho tượng không nằm ở động tác và hình dạng bên ngoài, mà nằm ở đôi mắt. Bốn mươi tám con mắt đều có chữ và hình vẽ rất nhỏ, chỉ cần sắp xếp chúng lại thì có thể tổ hợp thành Liên Sơn Quyết hoàn chỉnh”.

Đào Thành cảm thấy rất bất ngờ: “Đơn giản vậy thôi sao?”

Ngô Bình liếc nhìn cậu ta rồi nói: “Đơn giản vậy sao cậu không phát hiện ra?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.