Chương trước
Chương sau
“Người này tên gì?”

“Cũng là Ngô Bình”, Liễu Tam Tương cười nói: “Năm xưa, tôi tìm trong vài trăm người trùng tên thì thấy cậu ta phù hợp. nhất”.

“Cụ thể sẽ thế nào?”, Ngô Bình hỏi.

Liễu Tam Tương: “Tôi sẽ dẫn Ngô Bình rời khỏi trường. Sau đó, Vương Thế An sẽ cướp thân phận của cậu ta, còn công tử sẽ biến thành hình dạng của cậu ta. Nhưng nếu làm thế thì tu vi của công tử sẽ mất hết, phải tu luyện lại từ đầu. Đương nhiên, một khi công tử bắt đầu tu luyện thì tu vi sẽ nhanh chóng khôi phục ngay”.

Ngô Bình: “Không sao, nhưng người này mình sẽ xử lý thế nào?”

Liễu Tam Tương: “Đón cậu ta đến Cửu Dương Cảnh rồi cho sống sung sướng. Thân phận của Ngô Bình này có khiếm khuyết bẩm sinh. Đến đây rồi, chẳng những cậu ta thành người khoẻ mạnh, mà còn có nhiều tiền để tiêu và sống một cuộc sống trong mơ. Với cậu ta mà nói thì đây là một chuyện tốt, chắc chẳn cậu ta sẽ rất vui”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm'. Liễu Tam Tương: “Công tử, còn một chuyện nữa. Sau khi trùng sinh, trong ba năm công tử sẽ không được gặp người

bên ngoài, nhất là kết giao với người khác”.

Ngô Bình: “Thế tôi mang theo mấy thứ như đan dược. được chứ?”

“Đương nhiên không được”, lúc này, Vương Thế An đã biến mất từ lâu chợt xuất hiện. Trông cậu ta có vẻ đã khôi phục tu vi, gương mặt thì đang tươi cười.

Ngô Bình: “Tiểu An, ngươi đi đâu thế hả?”

Vương Thế An: “Đi chơi ở thế tục”.

Ngô Bình: “Ban nãy ngươi bảo ta không được mang đồ của mình theo ư?”

Vương Thế An: “Sau khi trùng sinh, ký ức của ngươi sẽ mất hết, như thế mới có thể tiếp nhận được ký ức của chủ thể”.

Ngô Bình cam mày: “Còn phải đổi sang ký ức của người khác ư? Thế thì biến luôn thành người khác à?”

Vương Thế An: “Chỉ là ban đầu thôi, hơn nữa chúng ta sẽ giữ lại một chút kinh nghiệm cùng trí thông minh cho ngươi, ví dụ như công pháp, luyện đan và y thuật”.

Ngô Bình thoáng thấy do dự, giờ anh còn cách Đạo cảnh không bao xa nữa mà lại bị hoán đổi ký ức và trở thành một

người bình thường, chuyện này có vẻ không hay cho lắm.

Vương Thế An nhìn anh rồi cười nói: “Sao, định rút à?”

Ngô Bình: “Dẫu sao cũng phải trùng sinh môt lần, kiểu gì cũng thấy phiền”.

'Vương Thế An: “Ngươi có Thần Môn thì phong ấn tu vi vào đó, khi nào tu vi tăng lên thì tu vi trước kia sẽ dần khôi phục, quá trình này sẽ rất nhanh, cùng lắm ba năm thôi”.

Ngô Bình: “Tiểu An, tại sao nhất định phải trùng sinh ở thế tục, có chuyện gì ngươi giấu ta đúng không?”

Vương Thế An: “Không phải lo, ở đấy toàn người phàm, chúng ta đều giữ lại một phần ký ức nên người ở đó không làm gì được mình đâu. Vả lại, mình cũng cần mạo hiểm mà”.

Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, nhưng trước khi trùng sinh, ta cần lo xong việc của nhà đã. Dù ta không ở nhà thì họ vẫn bảo vệ mình được”.

Liễu Tam Tương: “Công tử đừng nói cho ai biết chuyện mình trùng sinh, chỉ bảo là bế quan tu luyện thôi. Công tử là thầy luyện đan Kim Đỉnh, lại là Đại Ti Đan của đan uyển, địa vị và thực lực như vậy thường thì sẽ không ai dám đắc tội”.

Ngô Bình: “Nhưng như thế vẫn chưa đủ, tôi còn cần tăng thực lực cho người thân nữa. Ngoài ra, tôi cũng cần có một địa vị đủ cao ở núi Nguyên Sử mới được”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.