Chương trước
Chương sau
Đối phó với một con quái vật mặt chim mà Ngô Bình đã phải dùng đến 50 phần trăm sức lực, giờ có thêm hai con nhỏ một con to cùng tấn công anh thì anh lập tức thấy bị chèn ép. ngay. Nhưng anh đã thi triển một tài năng, các Tương hợp. nhất cùng bốn loại áo thuật thì mới miễn cưỡng giữ thế cân bằng.

Sau khi giao chiến một lúc, Ngô Bình thấy cứ như vậy không phải cách hay nên đã sử dụng một Thát Nhất Đạo Phù.

Anh chưa chính chức dùng phù chú này bao giờ, nay vừa thi triển thì đạo phù đã toả ra sát quang kinh thiên như tia sét chiếu sang không gian.

Sau khi tia phù quang ấy quét qua, ba con quái vật đã năm gọn dưới đất, con đầu to bị chém thành hai nửa, con nhỏ thì đầu lìa khỏi cổ, đã bị đạo phù chém chết.

Ngô Bình cảm thán nói: “Đúng là phù chú do cường giả Hỗn Độn làm có khác, mạnh thật đấy!”

Con mắt trên cây trợn trừng, sau đó trên đó đã xuất hiện một cái miệng run giọng nói: “Xin đừng giết tôi”.

Ngô Bình cười mỉa: “Giờ mới biết xin tha à? Ban nãy ngươi còn đòi giết ta cơ mà?”

Cái cây khẩn thiết nói: “Tôi sai rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Ngươi là thứ gì?”

Cái cây: “Tiểu nhân vốn là hạt giống của thời thượng cổ, sau đó đã đâm chổi ở đây. Trong quá trình trương thành, tiểu nhân đã căn nuốt khá nhiều sinh linh lợi hại nên đã có được. chút thành tựu như bây giờ”.

Ngô Bình hỏi: “Mấy thứ đó đều là quả của ngươi à?”

“Là sức mạnh chuyển hoá từ quả, nhưng các quả này chưa chín, không thì chưa chắc đã thua”.

Ngô Bình nhảy lên ngọn cây thì thấy trên này còn tám quả nữa, màu sắc cùng kích cỡ của chúng không giống nhau. Anh dùng kiếm bổ một quả ra thì thấy bên trong chứa đầy chất dịch màu vàng.

Anh dùng tay quệt một cái đưa lên miệng nếm thử thì thấy có dược lực bức người, anh có thể dùng các dược lực. này để luyện chế một loại đan dược có khả năng nâng cao. thể chất và lực tinh thần.

Anh lập tức trả lại chất dịch lên vỏ quả, đòng thời hái hết chúng xuống rồi nói: “Ta lấy hết chỗ quả này”.

Tuy cái cây rất xót của nhưng không dám nói gì.

Ngô Bình không đi xuống sâu tiếp nữa, mới ở 9000 mét mà anh đã gặp một con quái vật mạnh thế này rồi, chắc hẳn thứ bên dưới anh sẽ khó mà chống lại được nên anh quyết định lần sau sẽ quay lại khám phá tiếp.

Anh rời khỏi Thiên Khanh rồi trở lại vườn thuốc.

Liễu Tam Tương cũng vẫn tu luyện, hiện giờ đã ở tầng thứ chín Thần Thông.


Ngô Bình hỏi: “Thân phận gì thế?”

Liễu Tam Tương: “Một thiếu niên 17 tuổi, vẫn đang đi học”. “Thân phận của Vương Thế An thì sao?”

Liễu Tam Tương: “Cậu ta là bạn học của công tử, nhưng kém hơn một tuổi”.

Nói rồi, ông ấy đã lấy một bức anh ra, đó là ảnh của một cậu trai có làn da rất trắng, ngũ quan chính trực. Tuy không quá đẹp trai, nhưng cũng trong hàng tốp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.