Chương trước
Chương sau
Ngũ hoàng tử: “Nhưng vẫn không phải Thần Môn chí tôn, tôi tung tin ra ngoài như vậy là bởi muốn khiến những người kia đi theo tôi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tại sao Ngũ điện hạ lại nói chuyện này với tôi?”

Ngũ điện hạ: “Vì tôi hi vọng anh có thể giúp tôi đánh bại thái tử, anh muốn 49 Tương chí tôn thì tôi có thể giúp anh”.

Sau đó, anh ta cười nói: “Tôi nghe bên Tam hoàng tử bảo. anh cũng thu thập đá Thần Minh cực phẩm, điều này chứng tỏ Thần Môn của anh cũng rất mạnh, lẽ nào cũng là cấp nhất phẩm.

Ngô Bình: “So ra thì kém của Ngũ điện hạ nhiều”, đương nhiên anh không thể nói cho người khác biết chuyện mình có Thần Môn chí tôn.

Ngũ điện hạ: “Ừm, thế thì cũng tốt rồi”.

Ngô Bình: “Có thể đưa tôi đi xem 49 Tương chí tôn luôn được không?”

Ngũ điện hạ: “Được, mời đi theo tôi. Nhưng tôi phải nhắc. Ngô công tử một chút, anh chỉ có một tiếng thôi. Hết giờ thì không cần biết có thu hoạch gì hay không thì vẫn buộc phải ra ngoài”.

Ngô Bình: “Được!”

Rõ ràng Ngũ điện hạ đang muốn tốt cho Ngô Bình, cách làm này rành mạch hơn của Tam hoàng tử.

Ngũ điện hạ đích thân dẫn Ngô Bình đến trước một đại điện, cửa bên ngoài đóng chặt, bên ngoài có hai người canh gác.

Nhìn thấy Ngũ điện hạ, họ lễ phép chào hỏi: “Tham kiến điện hại”

Ngũ điện hạ ừm một tiếng rồi giơ lệnh bài ra: “Ta phụng mệnh phụ hoàng đưa người này vào trong điện để lĩnh ngộ”.

Hai hộ vệ ở đây có thực lực rất mạnh, đều ở tầng thứ tám Thần Thông, họ nhìn thấy lệnh bài thì mở cửa ngay.

Ngũ điện hạ cười nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, mời!”

Ngô Bình cất bước đi vào bên trong thì thấy bên trong trống rỗng, không có một thứ gì. Vì thế anh ngẩng lên nhìn thì thấy trên nóc có hình vẽ rất lớn, các hình vẽ này rất thần kỳ, có hiệu quả lập thể.

Anh đếm thì thấy có 49 bức vẽ, bức nào cũng rất kỳ diệu.

Ngô Bình bay lên cao rồi dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu quan sát các bức vẽ, loáng cái anh đã chăm chú vào một bức.

Nhờ đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh thấy bên trong bức vẽ này có đạo lý rất hay, hình tượng hoàn chỉnh của nó thật ra giấu ở tám thời không duy độ, nếu không có đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì khó mà lĩnh ngộ được.


Ngô Bình gật đầu rồi đi theo người đó đến phủ hoàng tử.

Ngũ điện hạ đang chờ anh, khi hai người gặp nhau, anh ta hỏi: “Ngô công tử có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình trả lời lấp lửng: “Thời gian hơi ít".

Ngũ điện hạ tưởng anh không lĩnh ngộ được gì nên nói: “Điều này cũng bình thường thôi, Tương chí tôn đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, nhưng chưa từng có ai lĩnh ngộ. được. Nghe nói, chỉ ai có Thần Môn chí tôn thật sự mới cơ lĩnh ngộ. Nhưng cũng chỉ là cơ hội mà thôi, chứ chưa chắc có thể thành công. Mà chúng ta đều không có Thần Môn chí tôn nên muốn lĩnh ngộ là điều không thể”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.