Chương trước
Chương sau
Ngô Bình hỏi: “Thần Môn chí tôn ư?”

'Tam hoàng tử gật đầu: “Đúng thế! Hôm qua tôi gặp cậu ây thì thấy khí tức khác hẳn, tuy không bằng tiên sinh nhưng cũng khiếp người lảm".

Ngô Bình thờ ơ nói: “Thái tử đã đề phòng như thế mà vẫn không được, điều này chứng tỏ sau lưng Ngũ hoàng tử cũng có một nhóm người đang âm thầm giúp đỡ, họ muốn đi tìm đá Thần Minh cực phẩm cũng không phải chuyện khó”.

Tam hoàng tử: “Thái tử rất giận, đang chuẩn bị phái người đi giết Ngũ hoàng tử rồi”.

Ngô Bình nghe xong thì không khỏi lắc đầu, nếu giết người dễ thế thì thái tử đã làm lâu rồi. Giờ phải dùng đến hạ sách này thì chứng tỏ đã cùng đường.

“Nếu thế thì tôi khuyên anh nên rời khỏi thái tử sớm đi”, Ngô Bình khuyên.

Tam hoàng tử: “Tôi muốn lảm nhưng thái tử và Ngũ hoàng tử đang ngang cơ, nhưng điểm cân bằng này sắp biến mất rồi, tôi cần làm gì đó”.

Tiếp theo, hắn hỏi Ngô Bình: “Không biết tiên sinh có thể giết được Ngũ hoàng tử không?”

Ngô Bình đáp: “Giết không khó, nhưng tôi không tham gia vụ này đâu”.

Tam hoàng tử thở dài: “Nếu tiên sinh không giúp thì e thái tử sẽ không có anh xem 49 Tương chí tôn đâu”.

Sau một hồi trò chuyện, Ngô Bình đã biết Tam hoàng tử này là một người không thể kết giao, vì thế anh chỉ cười chứ không nói gì nữa.

Sau đó cả hai chuyển chủ đề, nói chuyện thêm một lát thì Ngô Bình rời đi.

Anh vừa đi, đã có một tu sĩ trung niên xuất hiện rồi cười hỏi: “Công tử, Ngũ điện hạ nhà chúng tôi muốn gặp cậu”.

Ngô Bình: “Tôi không rảnh”.

Tu sĩ kia: “Ngũ điện hạ nói người rất cảm kích khi cậu từ chối chuyện giết Ngũ hoàng tử. Biết cậu cần 49 Tương chí tôn, người sẽ nghĩ cách giúp cậu”.

Ngô Bình ngạc nhiên, anh mới gặp Tam hoàng tử mà Ngũ hoàng tử đã biết nội dung câu chuyện rồi. Xem ra phán đoán của anh là đúng, Tam hoàng tử là một tên đần, không thể bằng Ngũ hoàng tử được.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, tôi đi”.

Tại một phủ hoàng tử khác, Ngô Bình được mời vào một cung điện. Có một người thanh niên đứng chờ bên ngoài, thấy anh tới thì mỉm cười lên đón.

“Ngô công tử!”

Ngô Bình nhìn Ngũ hoàng tử này thì thấy khí chất của anh †a mạnh hơn Tam hoàng tử rất nhiều, hơn nữa đúng là thực lực rất mạnh. Tuy không bằng anh nhưng hơn Tam hoàng tử không biết bao nhiêu lần.


Ngô Bình: “Sao? Có thể cho tôi xem một chút được không?”

Ngũ hoàng tử đứng thẳng, đỉnh đầu phát sáng rồi hình thành một ảo ảnh Thần Môn trên cao.

Ngô Bình nhìn xong thì thấy Thần Môn này vừa nhỏ vừa méo mó, tuy mạnh hơn Thần Môn thường nhưng chắc chắn không phải Thần Môn chí tôn, so với anh thì còn kém xa.

Chờ Ngũ hoàng tử cất Thần Môn đi, anh mới nói: “Cũng. không đến nỗi, Thần Môn nhất phẩm nghìn năm có một!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.