Chương trước
Chương sau
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi giúp anh thì được lợi lộc gì?”

Người kia nói: “Tôi là tam hoàng tử, so về thực lực thì tôi chỉ sau mỗi thái tử và ngũ hoàng tử thôi. Nếu anh giúp tôi thì tôi có thể cho anh một phần tài nguyên của hoàng triều để giúp anh nhanh chóng tiến bộ. Ví dụ như Tương chí tôn, hoặc tôi sẽ tìm thần hoả vô thượng để giúp anh có dương thần chí

tôn”. Ngô Bình hào hứng nói: “Anh có thông tin về thần hoả à?”

'Tam hoàng tử cười nói: “Đương nhiên, tư chất của ngữ hoàng tử rất tốt nên thái tử luôn phải đề phòng, vì thế đã tìm hiểu về tài nguyên tu luyện Thần Môn chí tôn. Tuy thái tử chưa tìm được thần hoả, nhưng đã có manh mối rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh cần tôi làm gì?”

Tam hoàng tử: “Tạm thời thì chưa cần làm gì, anh chỉ cần tăng tu vi thôi. Chờ khi ngũ hoàng tử và thái tử đều bị thương thì anh sẽ ra tay giúp tôi”.

Ngô Bình: “Nếu một trong hai người đó thắng thì anh định thế nào?”

Tam hoàng tử: “Ngũ hoàng tử không đơn giản, thái tử thì càng khó đối phó. Họ cạnh tranh với nhau thì kết quả sẽ là một mất, một bị thương. Nếu thái tử thua thì tôi có thể tiếp quản luôn vị trí của anh ta. Nếu ngũ hoàng tử thua thì tôi cũng có thể tiếp quản thế lực của nó. Vì dù ai trong số họ thua thì thế lực phía sau cũng mất đi chỗ dựa, vì thế sẽ cần người kế nhiệm. Chỉ có như vậy thì họ mới không bị loại trừ. Đến lúc đó, có thêm anh hỗ trợ thì chắc chắn tôi có thể đánh bại phe. thẳng và giành ngôi hoàng đế”.

Ngô Bình: “Tu vi của hoàng đế chắc cũng không thấp, tại sao không tiếp tục đương vị?”

'Tam hoàng tử thờ ơ nói: “Hoàng đế bị trúng lời nguyền, tuổi thọ có hạn, cùng lảm chỉ sống được hai năm nữa”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được, chờ khi anh cần tôi thì cứ gọi, tôi sẽ giúp anh giành ngôi vị hoàng đế”.

Tam hoàng tử mừng rỡ nói: “Tốt, nói lời giữ lời!”

Tam hoàng tử và Ngô Bình trò chuyện thêm một lúc thì anh đã nằm rõ phần nào tình hình của người này. Sau đó, anh tạm biệt tam hoàng tử rồi về Động Thiên Diệu Hoa tiếp tục luyện đan.

Ngày hôm sau, anh đã mang nốt số đan dược còn lại tới cho Hứa Giang Hà, sau đó thì trở về nhà ở Tiên Giới Nguyên Sử.

Vừa về Thần Châu, anh đã cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ. Anh đến tìm Nguyệt Thanh Ảnh để hỏi thì mới biết Ma Môn lại tấn công rồi. May mà lần này, Nguyệt Thị đã đoàn kết nên không bị ảnh hưởng nhiều.


Ngô Bình: “Các thế lực lớn khác của Thần Châu đâu? Họ có động tĩnh gì không ạ?”

Nguyệt Đông Thăng cười khẩy: “Đương nhiên họ chỉ ngồi xem và chỉ mong Nguyệt Thị bị tiêu diệt, sau đó làm ngư ông đắc lợi”.

Ngô Bình hỏi: “Phía Ma Môn có bao nhiêu cao thủ Đạo cảnh ạ?”

Nguyệt Đông Thăng: “Chắc không ít hơn 20 người đâu, lần trước đã bị cháu giết mất mấy người rồi, giờ còn 15, 16 người thôi. Trong đó người có thực lực mạnh nhất là ma chủ của Ma Môn, tên là Lệ Vô Khuyết. Tu vi của người này đã đến tầng thứ tám Đạo cảnh rồi, nhưng thường sẽ không ra tay mà hành xử rất thần bí”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.