Chương trước
Chương sau
Hoàng tử kia nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Đá Thần Minh không phải cho tôi dùng, mà là thái tử”.

Ngô Bình: “Cho thái tử ư? Vậy anh là em trai của thái tử à”

Tên kia hừ một tiếng: “Coi vậy đi, chúng tôi chỉ giúp đỡ lần nhau thôi. Thời gian hoàng đế tại vị sắp hết, sau đây sẽ chọn ra một min quân mới, vì thế thái tử và năm hoàng tử cạnh tranh với nhau rất gay gắt.

Thực lực của chúng tôi ngang nhau, nhưng dẫu sao thái tử vẫn là thái tử, anh ta mới là chính thống, đương nhiên tôi phải đứng về phe anh ta rồi”.

“Anh kiếm đá Thần Minh về cho thái tử dùng à?”, Ngô Bình hỏi.

Hoàng tử läc đầu: “Không, ngũ hoàng tử có thiên bẩm phi phàm, tuy tu luyện hơi chậm nhưng mục đích lại là tạo Thần Môn chí tôn! Thái tử biết chuyện nên đã lệnh cho chúng tôi đi mua hết đá Thần Minh chí tôn, như vậy thì ngũ hoàng tử sẽ không tu luyện được”.

Ngô Bình: “Nếu ngũ hoàng tử có tư chất tốt như vậy thì kiểu gì hoàng đế chẳng trọng dụng”.

Hoàng tử: “Hoàng đế lú lẫn lâu rồi, có màng chuyện gì nữa đâu. Không thì thái tử đã bị ngũ hoàng tử thay thế lâu rồi”.

Ngô Bình: “Anh đã tìm được bao nhiêu đá Thần Minh cực phẩm rồi?”

Hoàng tử: “Tạm thời mới có hơn tỷ viên thôi”.

“Đưa tôi hết đi”, Ngô Bình thờ ơ nói.

Hoàng tử tái mặt, nhưng sau một thoáng do dự thì vẫn ngoan ngoãn đưa đá cho Ngô Bình.

Anh kiểm tra xong thì gật đầu nói: “Nể tình chỗ đá này nên tôi sẽ tha cho anh một mạng, biến đi!”

Hoàng tử không nhúc nhích mà nhìn Ngô Bình nói: “Huynh đài, cảnh giới của anh không băng tôi nhưng sao thực lực lại mạnh thế. Tôi cảm thấy tư chất của anh còn hơn ngũ hoàng tử. Giờ thái tử đang cầu hiền tài, nếu anh chịu đầu quân thì nhất định sẽ được trọng dụng”.

Ngô Bình không có hứng với cạnh tranh trong hoàng cung nên nói: “Không có hứng”.

Thấy Ngô Bình có vẻ do dự, hoàng tử nói: “Anh bạn, Tương chí tôn trên đời chỉ có 108 loại, mà nhờ cơ duyên nên hoàng triều Thái Ất đã có 49 loại. Thực lực của anh mạnh vậy, lại đi khắp nơi thu thập đá Thần Minh thì chắc đang ngưng tụ Thần Môn chí tôn đúng không? Thần Môn chí tôn kết hợp với Tương vô thượng thì thành tựu sau này của anh sẽ vô hạn!”

Hắn chớp mắt: “Này, nếu anh chịu ủng hộ tôi lên làm hoàng đế thì sau khi đăng cơ, tôi sẽ phong anh làm quốc sư”.

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, anh nhìn tên kia rồi nói: “Anh muốn tôi phò tá anh? Anh không làm việc cho thái tử nữa à?”

Người kia sáng mắt nói: “Thái tử không giỏi bằng tôi, chẳng qua có cái danh thái tử thôi. Nếu tôi có một người giỏi như anh phụ tá thì có thể cạnh tranh với thái tử rồi. Hơn nữa, thái tử đang dồn hết mọi tâm tư cho ngũ hoàng tử nên không chú ý đến tôi. Sao, anh có đồng ý không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.