Chương trước
Chương sau
Vũ Đại Cường chẹp miệng nói: “Tốp mười cơ à! Hay đấy! Sư huynh, anh nhất định phải chinh phục được họ nhé”.

Diệp Tử Vi lườm Vũ Đại Cường rồi hỏi Cát Giai: “Cát sư huynh, nội dung khảo hạch họ đề ra là gì?”

Cát Giai đáp: “Tôi chỉ biết vòng đầu là uống thuốc độc thôi”.

Vũ Đại Cường trợn mắt nói: “Cái gì? Uống thuốc độc ư? Họ định hại chết người à?”

Cát Giai lắc đầu: “Các chất độc này có tính tương sinh tương khắc, vì thế nếu uống theo thứ tự thì người uống sẽ không bị gì, nhưng muốn làm được điều này thì cần có hiểu biết thật sâu rộng về độc tố, hơn nữa còn phải tính được hiệu quả sinh ra từ cách sắp xếp tổ hợp”.

Chu Vũ Linh: “Cát sư huynh, đã có ai qua vòng này chưa?”

Cát Giai định nói là chưa, đột nhiên trong đám đông ồ lên, một người trong số đó nói: “Có người qua vòng này rồi, là đệ tử của Dược Vương Các, siêu quá!”

Cát Giai hơi cau mày nói: “Chúng ta đã để người của Dược Vương Các dẫn trước, nếu người mình vẫn không qua được vòng này thì sẽ bị họ vượt mặt mất”.

Vũ Đại Cường nằm chặt tay nói: “Sư huynh, trông cậy cả vào anh đấy”.

Ngô Bình gẩy mũi nói: “Để tôi thử”.

Mọi người vừa đáp xuống núi thì thấy có cả đống người bị chặn ở ngoài, mấy cô nha hoàn ở trong đang giữ ổn định trật tự.

Đột nhiên có một người nói: “Tại sao tôi không được lên?”

Một nha hoàn cười nói: “Xin lỗi công tử, muốn lên núi thì buộc phải có tu vi từ tâng thứ tám Bí cảnh, hoặc là thầy luyện đan Tứ Bạch Đỉnh trở lên”.

Nghe thấy thế, người kia hừ một tiếng, nhưng không nói gì nữa vì biết mình không đủ tiêu chuẩn.

Vì có ngưỡng này nên hầu hết mọi người đều bị chặn ở ngoài và chủ có thể đứng nhìn thôi.

Ngô Bình bước tới, Vũ Đại Cường lập tưc hô to: “Tránh ra, tránh ra nào, thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đây”.

Câu nói của anh ta rất có hiệu quả, mọi người vừa kinh ngạc vừa nhanh chóng tránh ra nhường đường, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Ngô Bình. Song, anh vẫn thản nhiên bước tới chỗ mấy cô nha hoàn rồi gật đầu nói: “Tôi lên được chứ?”

Nha hoàn kia cười hỏi: “Xin hỏi tu vi của công tử”. Ngô Bình: “Tầng thứ nhất cảnh giới Thần Thông”.

Nha hoàn: “Ban nãy có người nói công tử là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ạ?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Cô nha hoàn lập tức cười tươi như hoa nói: “Mời công tử lên núi!”, dứt lời, cô ấy còn đưa cho anh một thẻ bài màu tím.


Nha hoàn kia cười nói: “Vì công tử đây là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.

“Anh ta nói sao thì cô tin vậy à, thế thì tôi là Cửu Tử Đỉnh đây này”.

Ngô Bình không phản bác, mà chỉ giơ ống tay áo lên, trên đó có thêu sáu chiếc lò luyện màu tím. Kiểu dáng cùng chất liệu của bộ đồ này thông dụng với tất cả các thầy luyện đan.

Nha đầu kia cười nói: “Mời công tử”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.