Chương trước
Chương sau
Thuốc mà anh bôi có tác dụng kỳ diệu, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cáo trắng đã có thể đi lại bình thường, vết thương cũng lành hẳn. Nó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chạy. nhảy quanh Ngô Bình, vô cùng hoạt bát,

Ngô Bình nói: “Tao thấy mày cũng không lớn tuổi, sao lại chạy ra đây một mình?”

Cáo trắng khế kêu vài tiếng, cũng không biết đang biểu đạt điều gì.

Đúng lúc này, một lưồng sáng trắng chiếu xuống trước động, sau đó một người phụ nữ bước vào, cô ta nhìn con cáo trắng rồi lại nhìn Ngô Bình, sau đó uyến chuyến chào: “Cảm ơn công tử đã cứu em gái tôi”

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nó là em gái cô?” Người phụ nữ gật đầu: “Bọn tôi là Hồ tộc ở Thanh Linh Động Thiên, em gái tôi khá ương bướng, một mình ra ngoài

chơi, kết quả suýt nữa bị thợ săn bất”

Ngô Bình đã rõ mọi chuyện, ngay thời điểm vừa rồi, giữa hai chị em này đã có một cuộc trao đổi phức tạp,

Anh gật đầu: Cũng may cô ấy không sao”

Con hồ ly nhỏ nhảy vào lòng người phụ nữ, sau đó lưu luyến nhìn Ngô Bình.

Người phụ nữ: “Công tử đã cứu em gái tôi, nhà họ Hồ không có gì báo đáp, chỉ có món đồ này tặng cho công tử”.

Nói rồi một trang bản đồ bay đến trước mặt Ngô Bình. Anh lướt nhìn thì nhận ra có hai địa điểm được đánh dấu trên. trái đất.

Anh hỏi: “Xin hỏi đây là bản đồ gì thế?”

Người phụ nữ nói: “Đây là hai bảo địa trong Thanh Linh 'Động Thiên, người bên ngoài không hề biết, danh sách người vào bảo địa đã bị các thế lực lớn độc chiếm từ trước. Công tử cầm tín vật này thì có thế an toàn vào được bên trong”.

Ngô Bình: “Có thế nói rõ hơn về tình hình của hai bảo địa này không?"

Người phụ nữ cười nói: “Công tử sẽ biết nhanh thôi, tam biệt".

Người phụ nữ này nói đi là đi, đợi Ngô bình ra khỏi hang động thì cô ta đã biến mất.

Anh lại lấy bản đồ ra, lẩm bẩm: “Là bảo địa thế nào nhỉ?” Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hình như là người đẹp đã gặp trên Thiên Đài, chỉ nghe cô ta nói: “Hai vị buông tôi ra đi”.

“Hê hê, cô gái, một mình đi đêm thế này mà chưa từng nghĩ đến gặp phải tụi này sao?”

Một giọng nị Hê hê, chúng ta may mắn đấy, người đẹp như vậy, lúc làm chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái. Người đẹp, em biết bao nhiêu tư thế, đến lúc đó đều làm một lần nhé”.

Ngô Bình mặc kệ hẳn, anh hỏi người phụ nữ: “Bốn người này là thổ phỉ sao?"

Người phụ nữ gật đầu: “Tôi định chạy về nhà trong đêm, nào ngờ đi được nửa đường thì bị chúng bắt lên núi”

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Vậy chúng có thể an tâm chết

Nói rồi anh vung tay phải lên, bốn người bay lên cao mấy trăm mét, sau đó đập mạnh vào tảng đá khổng lồ cách đó không xa, ai nấy cũng ngã thành “bùn thịt”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.