Chương trước
Chương sau
Khoảng nửa tiếng sau, Dương Quảng Lợi lại đi tới viện tử, cười nói: “Ngô đạo hữu, gia phụ có lời mời”

Ngô Bình nói: “Mời anh?”

Dương Quảng Lợi cười nói: “Sau khi gia phụ dùng Thiên Cổ Hóa Độc Đan, độc trong người đã bị loại bỏ hoàn toàn. Ông ấy rất vui mừng, hỏi tôi lấy đan dược này từ chỗ nào, tôi bèn nói là đạo hữu luyện chế. Gia phụ nghe xong thì muốn gặp Ngô đạo hữu”

Ngô Bình gật đầu: “Vậy được rồi” Sau đó, anh đi theo Dương Quảng Lợi đến đại sảnh nhà họ Dương. Lúc này, trong đại sảnh đã có không ít người, cha

con Dương Siêu Huyền cũng ở đó.

Lạc Thiên thấy anh đi vào, vội vàng nói với một ông lão cao lớn có chòm râu đen: “Ông nội, đây chính là Ngô đại cai”

Ông lão cười 'ha ha' một tiếng, ôm quyền thi lễ: “Ngô đạo. hữu, cảm ơn giải độc đan của cậu!”

Ngô Bình vội nghiêng mình đáp lễ: “Không dám nhận, tiền bối đừng khách sáo, tôi chỉ biết luyện chút đan dược mà thôi

Ông lão cười nói: “Lão hủ là Dương Sách, bây giờ đã giải được độc, qua một thời gian ngắn sẽ có thể tiếp tục tu luyện, đột phá bình cảnh. Tất cả những điều này đều nhờ đan dược của Ngô tiểu hữi

Dừng chốc lát, ông ta lại nói: “Ngô tiếu hữu, lần này tôi đi 'Vạn Kiếm Tiên Giới, lấy được không ít Kiếm Tiên Quả. Đây là sau khi một vị cao thủ Đạo Cảnh tăng mười ngã xuống, kiếm. khí trong cơ thế thấm vào lòng đất, được một số cây ăn quả hấp thu, sau đó kết thành Kiếm Tiên Quả”.

*Ö, còn có loại quả thế này”. Ngô Bình cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Dương Sách lấy một quả ra đặt lên trên đĩa ngọc, giao cho Ngô Bình, nói: “Không thể dùng tay tiếp xúc với loại quả này, nếu không kiếm khí trong đó sẽ dễ dàng thấm vào tâm mạch, khiến cho người ta mất mạng ngay tại chỗ”

Nói xong, ông ta nâng tay phải lên, vậy mà ngón cái và ngón trỏ đều ngắn đi một đoạn.

“Hai ngón tay này của tôi đều bị kiếm khí trong quả này. gây ra thương tích. Vì đế kiếm khí không xâm nhập vào trong cơ thể, tôi đành phải chặt đứt ngón tay"

Ngô Bình khiếp sợ không thôi, trong lòng tự nhủ kiếm khí này cũng mạnh quá rồi! Phải biết, Dương Sách chính là cao thủ Cảnh giới Thần Thông, ngay cả ông ta cũng không chống đỡ được sao?

Anh nhận lấy đĩa ngọc, đánh giá kỹ càng. Với con mắt nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện bên trong quả này có một kiếm phù, kiếm khí kia chính là nó phóng thích ra.

Anh bình tĩnh nói: “Tiền bối, Kiếm Tiên Quả là đồ tốt, nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm”.

Dương Sách: “Tôi nghe người ta nói, có thể luyện chế Kiếm Tiên Quả này thành Kiếm Khí Đan. Sau khi dùng Kiếm Khí Đan sẽ có thể hấp thu kiếm khí cho bản thân sử dụng Ngô tiểu hữu, thuật luyện đan của cậu cao siêu như vậy, không biết có cách nào không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Thật lòng xin lỗi. Trước mắt tôi còn chưa có cách nào khống chế loại kiếm khí này, cho nên không. cách nào luyện nó thành Kiếm Khí Đan”.

Dương Sách hơi thất vọng, nói: "Vậy được rồi” Ông ta lại lấy ra thêm bốn Kiếm Khí Quả, giao hết cho.

Ngô Bình, nói: “Về sau khi Ngô tiếu hữu có thế luyện chế, không ngại thử một chút chứ?”

Kiếm Tiên Quả là đồ tốt, nhưng nếu không thể luyện thành Kiếm Khí Đan, vậy cũng không có giá trị gì, Dương Sách này cũng là người thông minh, dứt khoát đưa toàn bộ cho Ngô Bình. Mặc dù Ngô Bình không thể luyện chế Kiếm Khí Đan, nhưng anh là đan sư rất lợi hại, có thế luyện chế những đan dược khác. Nhân vật như vậy, ông ta nhất định phải qua lại thân thiết.

Ngô Bình cũng không khách sáo, nhận hết bốn Kiếm Tiên Quả.

Lúc này Dương Siêu Huyền bỗng nhiên nói ra: “Ông nội, lần đến Vạn Kiếm Tiên Giới này, nhất định là thu hoạch được rất nhiều nhỉ?” Cậu ta là đang nhớ thương bảo bối Dương Sách lấy được đây mà.

Dương Sách cười nói: “Đúng là có không ít thu hoạch. Mọi người đều ở đây rồi, cho nên tôi sẽ lấy ra chia cho mọi người”.

Ông ta đang định lấy đồ ra, Dương Quảng Ích đột nhiên lên tiếng: "Phụ thân, đang có người ngoài ở đây”

Tất nhiên người ngoài mà ông ta nói chính là Ngô Bình.

Dương Quảng Lợi tức “Nhị ca, lời này của ông có ý gì? Ngô đạo hữu chính là người luyện chế ra giải độc đan, trợ giúp phụ thân giải độc, cậu ấy chính là khách quý của nhà họ Dương chúng ta, sao ông có thể vô lễ với cậu ấy như vậy!"


Thấy được thuật độn huyền diệu của Ngô Bình, Dương Sách giật mình nói: “Bản lĩnh của người này không kém tôi đâu!”

Sau đó ông ta hằm hãm nhìn đứa con trai thứ hai Dương Quảng Ích của mình: “Đồ ngu ngốc! Nếu như đắc tội vị đan sư này, tôi không tha cho anh đâu!"

Dương Quảng Ích vẫn không phục: “Phụ thân, con cũng không nói sai, chẳng lẽ cậu ta không phải người ngoài?"

Dương Sách thở dài, vô cùng thất vọng về đứa con trai này. Ông ta lập tức lấy một chiếc túi chứa đồ ra đưa cho Dương Quảng Lợi, nói: “Quảng Lợi, đây là dược liệu cha lấy được ở Vạn Kiếm Tiên Giới, con mau đuổi theo Ngô đạo hữu, giao dược liệu này cho cậu ta! Con cứ nói đây là chút lòng biết hơn của cha đối với cậu ấy”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.