Chương trước
Chương sau
Trở về vũ trụ Chấn Đán, Ngô Bình phát hiện khi ở sâu trong vũ trụ, anh có thể nhìn thấy đại lục ở cách đó không. xa, nhưng ngay sau đó, anh đã có một cảm giác khó thích ứng, cơ thể anh không thể dung nhập được mới nơi đã sinh ra anh này.

Khi anh đang có thích ứng với môi trường ở đây thì chợt có một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trên cao và sinh ra một lực hút mạnh mẽ, Ngô Bình đã bị hút vào đó.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, anh thấy mình đã đến một vũ trụ Đạo cảnh. Hơn nữa, vũ trụ này còn mạnh hơn Đại Ngũ Hành Giới, đó là thế giới Linh Đài của Đạo cảnh tầng thứ mười.

Cũng có rất nhiều sinh linh sóng trong thế giới này, nhưng họ đã tách biệt với thế giới bên ngoài.

“Kỳ lạ, đằng sau vũ trụ Chấn Đán lại giấu một thế giới Đạo cảnh tầng thứ mười, tại sao nhỉ?”, anh đang chưa hiểu tại sao đại năng tạo ra vũ trụ này lại làm như vậy.

Đột nhiên có một cánh cửa xuất hiện trước mặt Ngô Bình, phía sau của cánh cửa chính là vũ trụ Chấn Đán, nơi mà anh vô cùng quen thuộc. Anh đang nghĩ xem có nên bước qua hay không thì có một tia sáng xuất tách ra từ cơ thể anh rồi chui qua cánh cửa. Thì ra, tia sáng đó chính là một ý niệm tách ra từ bí anh của Ngô Bình, hư thực chuyển hoá, vừa hay nó lại đối ứng với vũ trụ này.

Tia sáng ấy chui qua xong thì lập tức biến thành dáng vẻ giống hệt Ngô Bình, sau đó nhanh chóng trở thành một cường giả tuyệt thế cấp vũ trụ.

Hoá thân của Ngô Bình về nhà, anh đã xa nhà một thời gian, tương đương với mấy năm ở đây rồi. Đế quốc mà anh ở ngày càng phát triển dưới sự cai trị của Lý dược sư, bây giờ. nơi đây đã trở thành một thế lực đỉnh cấp.

Đường Tử Di, Đào Như Tuyết và Đường Băng Vân đang uống trà ngắm hoa trong vườn thì đột nhiên thấy một người rơi từ trên trời xuống, đó chính là Ngô Bình.

Thấy chồng mình về, mấy người phụ nữ đều mừng rỡ.

Ngô Bình ôm chầm lấy họ rồi nói: “Mấy năm qua, các em vất vả

Đường Tử Di nói: “Tuy vất vả, nhưng anh đi lâu quá thành ra từ chuyện lớn đến bé, bọn em đều phải tự quyết”.

Ngô Bình: “Anh về rồi, mấy năm qua, trong nhà vẫn ổn chứ?”

Đường Băng Vân: “Vẫn ổn, tuy anh không có nhà, nhưng học viện Tiên Đạo mỗi năm đều bồi dưỡng ra được rất nhiều thiên kiêu, thực lực của họ đều mạnh dần lên, ngoài ra còn nhờ danh tiếng của anh nên cũng không có ai dám bắt nạt bọn en.

Ngô Bình gật gù: “Lần này anh về muốn đưa mọi người rời khỏi đây rồi đến sống ở vũ trụ Đạo cảnh”.

Đường Tử Di ngạc nhiên: “Rời khỏi đây ư? Vậy còn dân chúng và sự nghiệp của chúng ta thì sao?”

Cùng lúc đó, cơ thể chính của Ngô Bình đang mày mò trong thế giới mới. Đây là vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ mười, so ra còn mạnh hơn Đại Ngũ Hành Giới. Điều khiến Ngô Bình ngạc nhiên là từng cành cây ngọn cỏ ở đây đều là thật.

Lúc này, anh đang ở một nơi hoang vu. Ngô Bình phóng thần niệm ra thì thấy cách đây vài trăm dặm có một con đường, trên con đường này đang rất nhộn nhịp.

Anh bật tung người lên rồi bay lên cao, không lâu sau đã đến con đường đó. Anh vừa đáp xuống thì có một chiếc xe ngựa khäc huy hiệu ngọn lửa chạy nhanh tới, anh lâp tức vẫy tay với người đánh xe. Nhưng người đó lại coi như không không nhìn thấy anh rồi đánh xe lao vụt đi.

Song, đột nhiên trên xe vang lên một giọng nói của nữ giới: “Dừng lại”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.