Chương trước
Chương sau
Uyển Nhi: “Chúc mừng công tử trả lời đúng”.  

 

Ngô Bình ngây ra: “Tôi trả lời đúng rồi sao?”  

 

Uyển Nhi cười, đáp: “Thật ra câu hỏi này đang thử vận may của công tử, nếu không may mắn thì công tử sẽ trả lời sai. Nếu công tử đủ may mắn thì nhất định sẽ trả lời đúng”.  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Không ngờ lại thử vận may”.  

 

Anh vừa dứt lời thì tấm bia bạc lại xuất hiện trước mặt.  

 

Không ngờ trên đó lại là một câu hỏi số học không gian vô cùng phức tạp, đến đầu óc của Ngô Bình cũng không hiểu nổi.  

 



“Không nhầm đấy chứ? Tôi đâu có phải là nhà toán học”. Ngô Bình ngây ra, phàn nàn với Uyển Nhi.  

 

Uyển Nhi: “Công tử xem kĩ đi, nói không chừng có thể tìm ra đáp án”.  

 

Ngô Bình hết cách, chỉ có thể bình tâm, cẩn thận quan sát. Anh suy ngẫm hết hơn nửa tiếng, không ngờ anh đã đại khái hiểu được ý của câu hỏi. Nhưng hiểu thì hiểu chứ bảo anh giải đố thì thật sự quá khó.  

 

Nhưng không giải được cũng không sao, anh vung tay phải, trước mặt liền xuất hiện làn khói chín màu, sau đó khói tạo ra một không gian. Không gian bắt đầu méo mó và biến hóa theo yêu cầu của câu hỏi, dần dần hình thành một lớp không gian, hai lớp không gian rồi cứ thể biến ra chín lớp không gian. Sau đó, anh dùng phép nhìn thấu vạn vật quan sát và ghi chép lại kích thước của chín lớp không gian.  

 

Không bao lâu, mắt anh sáng lên, anh lập tức đưa ra đáp án.  

 

Uyển Nhi: “Chúc mừng công tử đã trả lời đúng câu thứ hai”.  

 

Ngô Bình hơi đắc ý, hỏi: “Uyển Nhi, rõ ràng bảo tôi giải câu đố, sao lại thành ra giải câu hỏi số học không gian thế này?”  

 

Uyển Nhi: “Câu hỏi này không có phương pháp giải logic, chỉ có thể mô phỏng không gian nhiều tầng thật sự, sau đó tiến hành đo đạc. Vì vậy điều mà câu hỏi này thật sự muốn hướng đến là khả năng xây dựng không gian của công tử”.  

 

Ngô Bình: “Loại năng lực này rất quan trọng sao?”  

 

“Đúng vậy”. Uyển Nhi: “Nếu không có năng lực xây dựng không gian mạnh, sau này sẽ không thể tạo ra được không gian linh đài lớn mạnh”.  

 

Ngô Bình: “Ừm”.  

 

Anh dứt lời thì tấm bia vàng đã xuất hiện, câu hỏi trên bia vàng khá ngắn, chỉ có một câu: “Anh có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”  

 

Ngô Bình tròn mắt: “Cái này là câu đố gì thế? Tự đoán tuổi thọ của tôi sao?”  

 

Uyển Nhi: “Công tử có thể tự đoán”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng vấn đề là dù cho tôi có nói ra đáp án thì sao cô có thể biết được tôi nói đúng hay không?”  

 

Uyển Nhi cười, nói: “Đấy là chuyện của Uyển Nhi”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: “Tuổi thọ của tôi không thể nào đo bằng năm tháng, lúc vũ trụ chính bị hủy diệt thì tôi vẫn còn tồn tại”.  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.