Nói chuyện vài câu, lại ăn bữa cơm, Ngô Bình bắt đầu chữa trị cho Văn Nhân Trường Minh. Y thuật của anh bất phàm, hôm đó đã khiến Văn Nhân Trường Minh khôi phục được một phần tu vi.
Đến tối, Văn Nhân Trường Minh đi nghỉ ngơi, Ngô Bình lấy ra lò luyện đan, hỏi Văn Nhân Tử Y: “Văn Nhân cô nương, cô muốn đan dược gì?”
Văn Nhân Tử Y lấy một bộ sách thuốc từ phía sau, giống hệt như của Lý Giản. Cô ấy mở sách ra, nói: “Công tử, anh xem có thể luyện được đan dược gì?”
Lúc này Ngô Bình mới phát hiện, dược liệu trên bộ sách thuốc này rất ít, chỉ có hơn trăm trang, hơn nữa cũng không đầy đủ, không thể so sánh với của Lý Giản được.
Anh lật xem một lát, cười hỏi: “Sách thuốc nghìn chương này cũng là do ông cô để lại sao?”
Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Là mẹ tôi để lại, vật này rất quý giá, bình thường tôi sẽ không lấy ra, trong nhà chỉ có tôi và cha tôi biết”.
Ngô Bình hỏi: “Sách thuốc này có thể mua được bên ngoài không?”
Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Có lẽ là không mua được. Mẹ tôi khi còn sống từ nói, sách thuốc nghìn chương này, khắp thiên hạ chỉ có bốn cuốn, mà nhà tôi chính là bản gốc”.
Ngô Bình ngây người: “Nguyên bản! Nói như vậy, ba bản còn lại đều là bản sao à?”
Văn Nhân Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657209/chuong-5355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.