Người trung niên ngây người, vội gật đầu: “Đúng vậy, ân nhân sao có thể nhìn ra được?”
Văn Nhân Tử Y nhớ đến lời Ngô Bình từng nói lúc trước, cô ấy vội nói: “Cha, công tử là tiên y, có lẽ anh ấy giúp được cha”.
Người trung niên vui mừng trong lòng, hy vọng nhìn Ngô Bình: “Ân nhân là tiên y sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Biết chút y thuật”.
Người trung niên lập tức căng thẳng: “Vậy, tình hình của tại hạ, còn có thể cứu chữa được không?”
Ngô Bình bắt mặt cho ông ấy một lúc rồi nói: “Có thể chữa, chỉ là có chút phiền phức”.
“Bịch!”
Người trung niên quỳ xuống đất: “Nhân Văn Trường Minh, tạ ân công từ bi!”
Ngô Bình đỡ ông ấy dậy, cười nói: “Tôi đến, thực ra cũng có một chuyện cần giúp”.
Văn Nhân Trường Minh vội nói: “Ân nhân có chuyện cứ nói, chỉ cần nhà Văn Nhân tôi làm được, tuyệt không chối từ”.
Ngô Bình chỉ vào chuỗi châu trên tay Văn Nhân Tử Y hỏi: “Vòng tay này, từ đâu có được?”
Văn Nhân Tử Y sững người, sau đó nói: “Công tử, đây là của hồi môn của mẹ tôi, vẫn luôn được cất trong hộp, hôm trước nhớ đến mẹ, nên mới lấy ra đeo vào”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tôi có thể xem hộp kia không?”
Văn Nhân Tử Y gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657208/chuong-5354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.