Sau khi tặng đan dược, người nhà họ Lư bèn mở tiệc mời Ngô Bình.
Rượu đủ cơm no xong, Ngô Bình bèn chào tạm biệt người nhà họ Lư: “Ông Lư, Lư Soái, chuyện nhà họ Lư đã xong, tôi cũng nên đi thôi”.
Lư Soái vội nói: “Cậu Ngô, không thể nán lại thêm mấy ngày nữa hả?”, một người phi phàm như Ngô Bình, ông ta hận không thể giữ anh lại luôn nên đương nhiên không muốn anh đi ngay.
Ngô Bình nói: “Tôi còn có một số việc nên không thể ở lâu. Sau này có thời gian, sẽ đến chào hỏi mọi người”.
Ông Lư nói: “Ân đức của cậu, cả đời này cả nhà tôi cũng không trả hết được. Sau này, hễ cậu cần gì thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, nhà họ Lư sẽ dốc sức huy động hết sức mạnh đi làm”.
Ngô Bình: “Khách sáo rồi”.
Ngô Bình ngồi trên tàu lửa riêng quay về thành phố Hồng, đúng vậy, là tàu lửa riêng giống như khi đến. Cả con tàu chỉ phục vụ cho riêng mình anh.
Anh ngồi trên tàu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhoáng lên cái tàu đã chạy đến thành phố Hồng. Sau khi xuống tàu, nhà ga đã cử xe riêng đưa Ngô Bình đến Đệ Nhất Cư - nơi anh muốn đi.
Ngô Bình gọi cho Hoa Kiến Thành trước, nghe nói Ngô Bình trở về, ông ta hết sức vui vẻ, mong ngóng đứng chờ ở cửa trước cả mười phút.
Cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657164/chuong-5310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.