Chương trước
Chương sau
Sau khi tặng đan dược, người nhà họ Lư bèn mở tiệc mời Ngô Bình.  

 

Rượu đủ cơm no xong, Ngô Bình bèn chào tạm biệt người nhà họ Lư: “Ông Lư, Lư Soái, chuyện nhà họ Lư đã xong, tôi cũng nên đi thôi”.  

 

Lư Soái vội nói: “Cậu Ngô, không thể nán lại thêm mấy ngày nữa hả?”, một người phi phàm như Ngô Bình, ông ta hận không thể giữ anh lại luôn nên đương nhiên không muốn anh đi ngay.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi còn có một số việc nên không thể ở lâu. Sau này có thời gian, sẽ đến chào hỏi mọi người”.  

 

Ông Lư nói: “Ân đức của cậu, cả đời này cả nhà tôi cũng không trả hết được. Sau này, hễ cậu cần gì thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, nhà họ Lư sẽ dốc sức huy động hết sức mạnh đi làm”.  

 

Ngô Bình: “Khách sáo rồi”.  



 

Ngô Bình ngồi trên tàu lửa riêng quay về thành phố Hồng, đúng vậy, là tàu lửa riêng giống như khi đến. Cả con tàu chỉ phục vụ cho riêng mình anh.  

 

Anh ngồi trên tàu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhoáng lên cái tàu đã chạy đến thành phố Hồng. Sau khi xuống tàu, nhà ga đã cử xe riêng đưa Ngô Bình đến Đệ Nhất Cư - nơi anh muốn đi.  

 

Ngô Bình gọi cho Hoa Kiến Thành trước, nghe nói Ngô Bình trở về, ông ta hết sức vui vẻ, mong ngóng đứng chờ ở cửa trước cả mười phút.  

 

Cuối cùng, xe của Ngô Bình cũng chạy vào Đệ Nhất Cư. Hoa Kiến Thành vội vàng bước tới cười nói: “Thưa cậu, cuối cùng cậu cũng trở về rồi! Chuyến đi có thuận lợi không ạ?”  

 

Ngô Bình “Ừ” một tiếng đáp: “Cũng coi như thuận lợi”.  

 

Ánh mắt Hoa Kiến Thành sáng lên: “Trị hết bệnh cho ông lão nhà họ Lư rồi?”  

 

Ngô Bình: “Đã khôi phục”.  

 

Hoa Kiến Thành giơ ngón tay cái lên: “Y thuật của cậu đúng là xuất sắc! Nhà họ Lư chịu ơn huệ đó chắc chắn sẽ tôn sùng cậu là khách quý, ghi tạc trong lòng!”  

 

Ngô Bình: “Nhà họ Lư tặng cho tôi rất nhiều đan dược, chuyến này của tôi coi như cũng không tệ”.  

 

Anh ngừng một chút lại nói: “Đi xem đám Từ Tử Yên trước đã”.  

 

Hoa Kiến Thành: “Được, mời cậu”.  

 

Ngô Bình đi vào nơi livestream, Từ Tử Yên và đám Nhan Băng đang phát sóng trực tiếp. Anh cũng không quấy rầy, chỉ nhìn thoáng qua rồi đi qua nói chuyện với Tôn Tử Nghiên.  

 

Tâm trạng của Tôn Tử Nghiên khá tốt, gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa nói: “Anh Ngô, anh nhìn kìa”.  

 

Cô ấy lấy điện thoại ra cho Ngô Bình xem số liệu của Từ Tử Yên và Nhan Băng.  


 

Trước đó, anh làm livestream là muốn kiếm ít tiền, song giờ đây đã không còn cần nữa. Nhưng nếu làm thì phải làm cho tốt.  

 

Xem ra, tôi còn phải chuẩn bị cho Nhan Băng và Từ Tử Yến mấy bài hát nữa, anh nói.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.