Ngô Bình nói xong thì chờ một lát, thấy cô gái không có phản ứng gì thì quay người bỏ đi luôn.
Cô gái cũng không ngốc, sao có thể bỏ qua số tiền lớn ấy nên lập tức gọi Ngô Bình lại: “Khoan đã!”
Ngô Bình dừng bước rồi ngoảnh lại cười hỏi: “Cô đổi ý rồi hả?”
Cô gái: “Tôi có thể bán cho anh, nhưng anh phải trả thêm một chút”, rõ ràng cô vẫn còn ghim thù nên muốn kiếm thêm từ Ngô Bình.
Song, anh lắc đầu: “Giá này là hữu nghị lắm rồi, tôi đã trả cao hơn hẳn giá trị của nó. Nếu cô không hài lòng thì tôi cũng chịu”.
Cô gái bực dọc nói: “Được rồi, chốt 20 nghìn”.
Ngô Bình trả tiền rồi quay người bỏ đi, thấy anh đi xa rồi, cô gái tức đến giậm chân rồi mắng: “Loại người gì thế không biết!”
Nhóm Ngô Bình đi được nửa đường thì Hoa Kiếm Thành nói: “Tiên sinh, dù cậu trả mười nghìn thì cô ta vẫn bán thôi”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Lúc trước tôi mua được cái lò luyện đan kia đã là chiếm lợi của người ta rồi, giờ trả vậy coi như bù đắp”.
Hoa Kiếm Thành: “Tiên sinh thật tốt bụng, tại hạ khâm phục!”
Lúc này, cách đó không xa có hai ngôi nhà được dưng trên một khoảng đất bằng phẳng. Rõ ràng đây là nhà mới xây. Trước cửa có một gian hàng, nhưng không thấy ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657154/chuong-5300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.