Ngô Bình: “Được thôi”, với anh thì cái gì cũng có thể bán được, miễn là được giá.
Người đàn ông mừng thầm, còn tưởng Ngô Bình không biết giá trị thật của ngọc chi nên nói: “Cậu ra giá đi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “50 tỷ”.
Nghe thấy thế, người đàn ông ngẩn ra rồi nhăn mặt.
Chủ hàng cũng đờ ra hỏi lại: “50 tỷ ư?”
Người đàn ông cười lạnh nói: “Xem ra cậu biết giá trị của nó rồi”.
Ngô Bình: “Tôi chỉ thấy nó rất phi thường nên mua thôi”.
Người đàn ông: “Tôi đã nhìn trúng nó trước, chỉ là mua chậm mất một bước thôi”.
Ngô Bình biết ông ta không cam tâm nên nói: “Giờ nó là của tôi rồi nên ông nói gì cũng vô dụng thôi. Ông muốn thì lấy 50 tỷ ra đây, tôi bán cho”.
Người đàn ông: “Thôi, tôi không cần nữa”.
Dứt lời, ông ta dẫn hai người khác bỏ đi.
Hoa Kiến Thành có vẻ lo lắng nói: “Tiên sinh, chắc chắn họ không bỏ qua đâu, lát kiểu gì cũng gây sự với mình”.
Ngô Bình: “Nếu họ dám làm thế thì coi như tự tìm đường chết. Kệ họ đi, chúng ta đi tiếp thôi. Ở đây có khá nhiều linh dược, tôi đang sợ ông không đủ tiền, chắc tôi phải dùng đến tiền Tiên rồi”.
Anh đang có hơn ba triệu tiền Tiên, cũng đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657147/chuong-5293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.