Cổ Hổ gãi đầu đáp: “Còn phụ thuộc vào độ tinh mắt của mỗi người, ai tinh thì chắc chắn sẽ mua được linh dược”.
Ngô Bình: “Dẫn tôi đến đó”.
Từ đây đến khu linh dược phải đi mất hơn hai mươi phút, Ngô Bình đi rất nhanh, nhưng Cổ Hổ và Hoa Kiến Thành lại không theo kịp nên anh giảm tốc độ để chờ họ.
Cuối cùng họ cũng đến được khu linh dược, Ngô Bình phát hiện đây là một khu đất bằng phằng, hiện đang có rất nhiều gian hàng ở đây, mỗi gian không chỉ có một người, mà là ba cho đến hơn chục người.
Dù gì thì linh dược cũng là thứ có giá trị, nếu không có nhiều người trông coi thì rất dễ bị người khác lấy trộm.
Đến đây rồi, Hoa Kiến Thành lập tức thấy hơi căng thẳng, vì ở đây có khá nhiều cao thủ, thực lực của họ đều mạnh hơn tên thuộc hạ có râu của ông ta.
Ngô Bình vừa nhìn đã thấy có mấy cây thuốc khá tốt, anh nhanh chóng đi tới một gian hàng có bảy người. Có ba cây linh chi nối liền thành một thể, bề mặt chúng có các vết chấm nhỏ mà mắt thường không thể thấy được.
Thấy Ngô Bình đi tới, một ông lão khoảng bảy, tám mươi tuổi cười nói: “Vào xem đi, đây là ngọc chi thượng hạng đấy”.
Ngọc chi miễn cưỡng cũng được coi là linh dược, nhưng nếu chỉ là ngọc chi thì không thể thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657146/chuong-5292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.