Anh lập tức đi tới chỗ lò luyện đan, dùng hai tay vỗ mấy cái, sau đó dập tắt lửa, mở lò và lấy dược liệu bên trong ra.
Vài phút sau, làn khói dày đặc biến mất và Ngô Bình cũng bước ra ngoài.
Ông cụ Quý đi vào xem xét lò luyện đan, phát hiện lò luyện đan không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm tạ Ngô Bình, nói: "Người anh em, cũng may là có cậu, nếu không tên cẩu tử nhà tôi đã phá hỏng lò luyện đan của tôi rồi".
Ngô Bình cười nói: "Xin đừng khách sáo. Đúng rồi, lò luyện đan của ông là do tổ tiên truyền lại sao? Tôi cảm thấy chất lượng không tồi".
Ông cụ Quý: "Đúng vậy. Tổ tiên của tôi từng gặp một đan sư. Sau đó, đan sư cất giữ lò luyện đan ở đây nhưng vĩnh viễn không quay trở lại. Lò luyện đan này đã trở thành gia bảo của nhà họ Quý tôi. Mấy năm trước, tôi đã lên kế hoạch để bán nó, có người ra giá một triệu tiền Linh nhưng tôi cũng không nỡ bán".
Ngô Bình: "Quả thực trả một triệu tiền Linh thì ít quá, lò luyện đan này chí ít phải hai triệu tiền Linh".
Ông cụ Quý cười nói: "Sau này tôi cũng nghĩ thông, vậy thà rằng không bán giữ nó lại coi như gia bảo".
Cậu thiếu niên mặt mày đen nhẻm đi tới, nói: "Ông nội, cháu muốn trở thành đan sư!"
Ông cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657041/chuong-5187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.