Chương trước
Chương sau
 Anh đi tới chỗ một cánh cửa khác lớn hơn, ở đó có một cậu bé đang ngồi. Trông cậu bé có vẻ nhàn nhã, miệng đang nhai lá trà.  

 

Thấy Ngô Bình đến gần, cậu bé hỏi: "Anh tới làm gì vậy?"  

 

Ngô Bình: "Tôi tới xác minh thân phận".  

 

Cậu bé hỏi: “Có phải cao thủ Bí cảnh không?”  

 

Ngô Bình: "Đúng vậy, Bí cảnh tầng thứ nhất".  

 

Cậu bé kia "ừm" một tiếng rồi nói: "Bí cảnh cấp một, phí chứng nhận là năm mươi nghìn lượng vàng. Nếu chứng thực thất bại sẽ không hoàn lại phí".  

 



Ngô Bình không ngờ mức phí lại cao như vậy, anh hỏi: "Quy trình chứng nhận có phức tạp không?"  

 

Cậu bé bĩu môi: "Cái đó còn phải xem căn cơ của anh. Căn cơ càng vững chắc, thực lực càng mạnh, thời gian khảo hạch càng lâu. Thực ra, cuộc khảo hạch có tổng cộng bốn ải, nhưng 90% tu sĩ chỉ có tư cách khảo hạch ải đầu tiên mà thôi".  

 

Ngô Bình không hiểu rõ về quá trình này lắm nên hỏi: "Bốn cửa ải này là gì?"  

 

Cậu bé: "Các cửa ải sẽ lần lượt khảo nghiệm anh có thực sự là cao thủ Bí cảnh hay không, lực sát thương của bí lực mạnh nhất mà anh có là bao nhiêu, anh có bao nhiêu bí lực và uy lực tổng thể của bí chú".  

 

Ngô Bình: "Tại sao ải thứ hai là lực sát thương mạnh nhất của bí lực lại không kiểm tra?"  

 

Cậu bé liếc anh rồi lắc đầu một cái: "Nếu như anh chỉ có một loại bí lực thì khảo nghiệm ải thứ nhất đã gần như ra hết rồi. Do vậy đương nhiên không cần khảo nghiệm ải thứ hai nữa".  

 

Cậu bé tiếp tục: "Bốn cửa ải nhỏ đều có điểm, điểm cao nhất của một ải là 50 điểm, tổng điểm của bốn bài kiểm tra là 200 điểm. Trong lịch sử, điểm cao nhất của Sùng Tiên quán ở các nơi là 189 điểm !"  

 

Ngô Bình: "Có điểm sao? Điểm để làm gì?"  

 

Cậu bé nói: "Điểm là dùng để phân loại cấp bậc của các tu sĩ trong Bí cảnh. Bất kể là Bí cảnh tầng thứ mấy, cấp bậc càng cao thì địa vị càng cao. Đồng thời cấp bậc cũng chính là chức quan mà hoàng triều phong cho tu sĩ. Trong đó tu sĩ nhất phẩm tương đương với quan nhất phẩm trong triều, nhị phẩm tương đương với quan nhị phẩm trong triều".  

 

Ngô Bình mắt sáng lên: "Thì ra còn có điểm!"  

 

Cậu bé nhìn anh cười nói: "Anh cho rằng trở thành tu sĩ được xếp hạng dễ dàng như vậy sao? Hai mươi năm qua thành Hắc Long chỉ có bảy vị tu sĩ được xếp hạng, cấp bậc cao nhất cũng chỉ có thất phẩm".  

 

Ngô Bình: "Muốn được nhất phẩm thì phải đạt bao nhiêu điểm?"  

 

Cậu bé: "180 điểm trở lên là nhất phẩm, đương nhiên vượt quá 195 điểm là Vương phẩm, đạt đến 200 điểm là Hoàng phẩm, được hoàng thất phong làm hoàng tộc!"  

 

Ngô Bình: "Xem ra trong lịch sử chưa từng có tu sĩ nào được xếp hạng Vương phẩm".  

 

Cậu bé: "Đương nhiên, làm vương gia mà dễ dàng như vậy sao? Đừng nói Vương phẩm, chỉ cần có thể đạt cửu phẩm thì cũng là được các cụ gánh còng lưng rồi".  


 

Cậu bé lắc đầu: "Không thể nào, một khi chứng thực sẽ không ai khống chế được, điểm cuối cùng chắc chắn sẽ là điểm cao nhất".  

 

Ngô Bình khẽ thở dài và nói: "Tôi thực sự muốn trở thành một cao thủ Vương phẩm, vì vậy tôi sẽ quay về và luyện tập thêm một thời gian".  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.