Anh mỉm cười, bèn đưa một phần sáu cái bánh bao và một phần canh chua trứng cho Mẫn Nhi.
Ngửi được mùi thơm, đôi mắt Mẫn Nhi sáng rực lên: “Công tử, bánh bao nhân thịt to quá, là bánh của tiệm Tam Phong ạ?”
Ngô Bình nói: “Ừ. Em nhận ra à?”
Mẫn Nhi đáp: “Năm em lên bảy, bố từng dẫn em đến đó ăn một lần, ngon lắm ạ”. Nói đoạn, đôi mắt của Mẫn Nhi đã rơm rớm, hẳn là đang nhớ đến người bố quá cổ.
Ngô Bình bảo: “Tranh thủ ăn đi”.
“Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình nói: “Sau này cứ gọi anh là anh Ngô”.
“Vâng, anh Ngô!”
Ngô Bình về nhà. Mẫn Nhi thì ôm túi giấy đựng bánh bao thịt về cho mẹ xem, hệt như dâng vật quý vậy.
Nhìn thấy sáu cái bánh bao thịt cỡ lớn, người phụ nữ sửng sốt hỏi: “Mẫn Nhi, bánh bao thịt ở đâu ra thế?”
Mẫn Nhi cười đáp: “Là anh Ngô hàng xóm cho ạ. Sáng nay con thấy mặt đường trước nhà anh ấy bẩn quá nên mới quét hộ, anh ấy bảo đây là phần thưởng cho con”.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn con gái: “Con bé này, quét đường vài cái đã ăn bánh bao nhân thịt mà người ta mua rồi, làm như vậy sao mà được”, nói đoạn bèn cầm lấy túi bánh bao, định mang trả cho Ngô Bình.
Mẫn Nhi nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656985/chuong-5131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.