Chương trước
Chương sau
Cô gái nhỏ hơi sững sờ. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô gái hiểu biết rất nhiều chuyện: “Mẹ à, nếu chúng ta có một chỗ dựa vững chắc như vị công tử này thì tốt quá”.  

 

Người phụ nữ trợn mắt nhìn con gái: “Con bé ngốc này, nghĩ gì thế hả. Người ta đường đường là tiêu đầu, làm sao mà nhìn đến chúng ta kia chứ? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mau ăn cơm thôi”.  

 

Tối hôm ấy, Ngô Bình tiếp tục tu luyện bí lực ở nhà. Hai ngày liên tiếp, anh đã lĩnh ngộ thêm ba loại bí lực, bao gồm hai loại bí lực cấp cao và một loại bí lực cấp thần.  

 

Khi anh tu luyện ra bí chú cấp thần, trên đỉnh đầu xuất hiện một quang ảnh màu vàng, xung quanh quang ảnh có một thanh kiếm nhỏ màu vàng. Anh vừa nảy ra suy nghĩ, thanh kiếm nhỏ ấy liền bay lên cao, một nhát kiếm đã chém mây làm đôi, phát ra kiếm quang dài hàng trăm mét!  

 

Giây tiếp theo, anh cất kiếm vào, lẩm bẩm: “Nếu có thể có một món vũ khí, rồi kết hợp cả hai làm một, uy lực của nó sẽ lớn hơn”.  

 

Anh biết thứ có thể dung hợp sức mạnh bí chú có tên là bí bảo, được làm bằng vật liệu rất quý, vô cùng có giá trị.  



 

Bình thường, chỉ có tu sĩ bí cảnh tầng năm trở lên mới có thể có bí bảo sơ cấp. Với tình hình hiện tại của Ngô Bình, rất khó tìm ra một món bí bảo để sử dụng.

Hôm sau, Ngô Bình ra ngoài từ sớm. Anh muốn đến hiệu thuốc xem có mua được dược liệu không.  

 

Vừa ra ngoài, anh đã thấy cô gái tên Mẫn Nhi đang quét dọn ở cửa nhà, mặt đường trước cửa nhà Ngô Bình cũng được đối phương dọn sạch.  

 

Thấy mặt đường sạch đẹp, Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn nhé”.  

 

Mẫn Nhi vội lên tiếng: “Chào buổi sáng, công tử, em tên là Mẫn Nhi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Chào Mẫn Nhi, em ăn sáng chưa?”  

 

Mẫn Nhi lắc đầu: “Vẫn chưa ạ, nửa canh giờ nữa em mới dùng bữa sáng”.  

 

Ngô Bình nói: “Khi trở về, anh sẽ mang bánh bao thịt cho em”.  

 

Hôm qua Ngô Bình có nghe mẹ con họ trò chuyện với nhau. Mẫn Nhi bảo rằng đã nửa tháng nay không được ăn thịt. Sau khi chồng qua đời, mẹ của Mẫn Nhi chỉ biết giặt và vá quần áo cho người ta để kiếm chút tiền, thu nhập ít ỏi đến mức ăn không đủ no chứ đừng nói là ăn thịt.  

 

Vóc dáng của Mẫn Nhi khá gầy, rõ là do không được bổ sung đủ chất dinh dưỡng.  

 

Mẫn Nhi vừa vui vừa ngại ngùng: “Công tử, bánh bao thịt rất đắt, xin đừng mua ạ”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Em quét dọn giúp anh nên anh muốn cảm ơn em thôi”.  

 

Anh đến hiệu thuốc trước, nhận thấy giá cả dược liệu đều rất đắt đỏ. Anh chọn tới chọn lui, mua được ba mươi vị thuốc, tốn hơn một nghìn ba trăm lượng vàng.  


 

Anh xách túi trở về nhà.  

 

Đến trước cửa nhà, anh thấy Mẫn Nhi đang ngồi trên tảng đá ở cửa, háo hức chờ anh về. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.