Chương trước
Chương sau
Dứt lời, anh tiến lên một bước, linh lực dưới chân lan ra, hình thành một đại trận tên là Thiên Sát linh trận!   

 

Chỉ có những thiên tài cực kỳ cao cường và tài năng mới có thể sở hữu linh trận. Từ xưa đến nay, số lượng tu sĩ có được linh trận ở cảnh giới Luyện Khí chỉ đếm trên đầu ngón tay!  

 

Nhưng Ngô Bình hiện đã làm được. Anh dùng linh lực của mười hai khiếu chính, cùng linh lực của thiên khiếu và địa khiếu, sáng tạo ra một đại trận có uy lực rất mạnh, Thiên Sát linh trận!  

 

Nhìn thấy trận văn của linh trận của Ngô Bình, mọi người đều sững sờ. Đây là linh trận ư?  

 

“Trời ơi! Linh trận, đó là linh trận sao?”, một vị trưởng lão kinh ngạc thốt lên, môi còn run rẩy.  

 



Cừu Quang Thái cũng sửng sốt nhìn trận văn, không nói được lời nào, song cơ thể đang run lẩy bẩy.  

 

“Không thể nào? Nghe nói trong lịch sử của vũ trụ Minh Cổ chỉ có bảy, tám tu sĩ Luyện Khí có linh trận thôi, cậu ấy có thể làm được sao?”  

 

Khó trách đám người này cảm thấy kinh ngạc. Thiên tài số một Huyền Minh Giáo nghe có vẻ rất ghê gớm, nhưng chẳng đáng là gì trong vũ trụ Minh Cổ hiện nay, e rằng còn chẳng lọt vào top năm trăm.  

 

Nhưng cái danh top mười cảnh giới Luyện Khí của vũ trụ Minh Cổ thì quá đáng sợ! Vì những người có thể lọt vào danh sách này nhất định sẽ trở thành kẻ mạch chí tôn lừng lẫy cổ kim!  

 

La Càn Anh lẩm bẩm: “Không thể nào! Không có tu sĩ Luyện Khí nào có thể có linh trận, trừ phi…”  

 

“Đây thật sự là linh trận”, một người đàn ông mặc áo vàng to rộng bước vào đại sảnh, khí khái uy nghiêm, vóc người cao lớn, khí tức quanh người cũng khủng khiếp vô cùng. Theo sau người này là một đoàn tu sĩ có tu vi cao thâm. Hoá ra, đây chính là giáo chủ của Huyền Minh Giáo, Trương Cổ Nguyệt.  

 

Nhìn thấy giáo chủ, mọi người đồng loạt cúi lạy.  

 

Trương Cổ Nguyệt không trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Bình vì cảm nhận được Ngô Bình sắp ra tay.  

 

Quả nhiên, giây tiếp theo…  

 

“Soạt!”  

 

Linh trận đột nhiên sáng rực, Thần Thông sát trận bên ngoài sụp đổ chỉ trong nháy mắt. Quách Diệu Huyền rên lên, mười mấy vị trí trên cơ thể nổ tung, máu thịt văng tung toé.  

 


 

Lúc này, Cừu Quang Thái mới lên tiếng: “Anh tư nên đưa đồ cho tôi rồi nhỉ?”  

 

La Càn Anh không nói tiếng nào, ném hộp cho Cừu Quang Thái. Cừu Quang Thái vừa cười ha ha vừa đặt nó vào tay Ngô Bình, đây chính là hộp báu ấy.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.