Chương trước
Chương sau
 Nghe xong, Ngô Bình không khỏi tò mò, âm thầm hỏi: “Sư tôn, trong hộp báu đó là gì vậy ạ?”  

 

Cừu Quang Thái đáp: “Là một món báu vật trong vũ trụ Đạo cảnh tầng chín, nghe nói đã rơi xuống từ vũ trụ chính. Năm đó có tổng cộng mười hộp báu rơi xuống. Chín hộp đầu tiên đã được mở ra, trong mỗi hộp đều có một luồng năng lượng đặc biệt. Chín luồng năng lượng trong những hộp báu ấy, chỉ có một người mở ra hấp thụ, rồi từ đó nhận được lợi ích cực lớn. Sau cùng, người đó đã trở thành sự tồn tại tối thượng của vũ trụ đó”.  

 

Ngô Bình rất đỗi kinh ngạc: “Sao ông ta lại có được báu vật phi phàm như vậy? Không sợ người khác biết rồi sẽ cướp sao?”  

 

Cừu Quang Thái nói: “Vì con vẫn chưa nghe kết cục của tám người còn lại?”  

 

Ngô Bình có linh cảm không lành: “Họ không nhận được lợi ích sao ạ?”  

 



Cừu Quang Thái đáp: “Trong tám người còn lại, có sáu người tan thành tro bụi ngay tại chỗ, chết rất thê thảm. Còn một người thì bị đông thành tượng băng ngay tại chỗ. Người thứ tám đỡ hơn một chút, nhưng cũng biến thành kẻ điên. Nhưng dù là kẻ điên, người đó vẫn rất mạnh, cuối cùng bị rất nhiều cao thủ hợp sức giết chết”.  

 

Ngô Bình sững sờ: “Nói vậy là tỉ lệ thành công chỉ có một phần chín ư?”  

 

Cừu Quang Thái bảo: “Có lẽ năng lượng bên trong cần một người có thể chất đặc biệt mới chịu được”.  

 

Ngô Bình cảm thán: “Đây mà là hộp báu gì chứ, hộp giết người mới phải!”  

 

Cừu Quang Thái nói: “Tuy vậy nhưng nó vẫn là báu vật. Nếu con thắng được nó thì dù không sử dụng, cũng sẽ bán được khối tiền”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng. Sư tôn yên tâm, hộp báu này chắc chắn sẽ thuộc về con”.  

 

Trong lúc cả hai trao đổi, Quách Diệu Huyền đã bước ra, thờ ơ nói: “Trong vòng năm chiêu, tôi sẽ đánh cậu trọng thương, hoặc đánh chết cậu”.  

 

Ngô Bình nhướng mày: “Tôi sẽ không đánh chết anh, mà sẽ khiến anh sống không bằng chết”.  

 

Quách Diệu Huyền khẽ lắc đầu: “Miệng càng huênh hoang, thua sẽ càng thảm hại. Cần chi phải thế?”  

 

“Ầm!”  

 

Dưới chân Ngô Bình và Quách Diệu Huyền đột nhiên sáng bừng trận văn, một luồng sức mạnh cực lớn khoá chặt Ngô Bình.  

 

Nhìn thấy cảnh này, Cừu Quang Thái cả kinh: “Thần Thông!”  

 

Sắc mặt của Cừu Quang Thái rất tệ. Ông ấy hỏi: “Con có đối phó được không?”. Có thể nhận thấy ông ấy rất lo lắng.  

 

Ngô Bình cười nói: “Thứ trận pháp vớ vẩn này không có gì đáng lo cả, sư tôn hãy yên tâm”.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.