Chương trước
Chương sau
 “Có thuộc hạ!” Ngô Bình lập tức đổi trang phục trên người thành quân phục tướng quân, cấp bậc không cao, chỉ là một viên tướng nhỏ.  

 

Kỷ Nhược Phi: "Tóm những kẻ gây rối đánh nhau lại cho tôi!"  

 

"Vâng!"  

 

Ngô Bình lập tức đi tới, tóm lấy từng người một rồi ném tất cả bọn họ xuống đất và trói bằng dây thừng. Một số người trong số này rất mạnh, nhưng họ bị khuất phục ngay lập tức và không thể chống trả.  



 

Một lúc sau, tất cả những kẻ gây rối đều bị trói chặt vào nhau, không thể cử động tay chân, chỉ có thể nói bằng miệng.  

 

Hai chỉ huy của trại Báo và rại Hổ lúc này quát lớn.  

 



"Tên thối tha, ngươi thuộc doanh trại nào? Ai cho ngươi gan làm vậy hả?"  

 

Ngô Bình không nói gì, chỉ im lặng đứng sang một bên.  

 

Kỷ Nhược Phi đi tới, lạnh lùng nói: "Anh ta làm theo lệnh của bổn tướng quân, lũ khốn các ngươi làm loạn không ngừng. Hừ, nếu các ngươi thừa sức như vậy, ta sẽ giao cho các ngươi một việc”.  

 

Kỷ Nhược Phi quay sang nói với Ngô Bình: "Tiểu Lý, làm một cái lồng lớn, nhốt lũ khốn này lại, cho chúng đánh nhau chán thì thôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: "Vâng!”  

 

Anh phất tay một cái, một cái lồng giam cực lớn hiện ra. Đất bùn bên trong từ dưới đất trồi lên, ngưng tụ thành một vài tượng đất sét cao hai mét, sức mạnh vô hạn.  

 

Đám người kia bị ném vào trong lồng, những bức tượng bằng đất sét bên trong ngay lập tức tấn công họ.  

 

Dưới sự điều khiển của Ngô Bình, những bức tượng đất sét này có sức chiến đấu đáng kinh ngạc và kỹ năng võ thuật tuyệt đỉnh. Chỉ với một cú đấm, một viên tướng đã bị đánh gục xuống đất, gãy hết răng.  

 

Hai chỉ huy trại cũng bị bao vây bởi một số tượng đất sét và bị đánh đau đến nỗi kêu lên thảm thiết và không kịp trở tay chống trả. Hơn nữa thủ pháp ra tay của những bức tượng đất sét này rất kỳ lạ, một khi bị đánh trúng sẽ vô cùng đau đớn, ngay cả những nam tử hán cứng rắn cũng không thể chống đỡ được.  

 

Vì vậy, những người trong lồng bắt đầu liều mạng phản kháng, đánh nhau hết sức bình sinh, vừa đấm vừa đá.  

 

Tuy nhiên, kiểu đối đầu giáp lá cà này rất hao tổn sức lực. Sau một hồi chiến đấu, đám người trong lồng đều mệt muốn chết.  

 

Lại qua mười lăm phút, có người không nhịn được nữa bắt đầu cầu xin: "Tướng quân, chúng tôi sai rồi, thả chúng tôi ra. Nếu còn đánh tiếp sẽ chết người đấy”.  

 

Kỷ Nhược Phi chế nhạo: "Các người không phải có năng lượng vô tận để đánh nhau mỗi ngày sao? Vậy thì hãy đánh nhau trong lồng ba ngày ba đêm cho đến khi chết thì thôi”.  

 

Nhóm người này chỉ biết nghiến răng chịu đựng. Mấy phút sau, cuối cùng cũng có người bị đánh ngã xuống đất, một đám tượng đất xông lên tiếp tục đánh, người này liên tục kêu gào thảm thiết và nhanh chóng bất tỉnh.  

 

Tuy nhiên, một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện, bức tượng đất sét lấy ra một cây kim để chữa lành vết thương cho anh ta, sau đó đổ thuốc cho anh ta uống. Sau khi uống thuốc, vết thương nhanh chóng hồi phục, và những bức tượng đất sét tiếp tục đánh anh ta rất mạnh, trong khi người đàn ông tiếp tục la hét.  

 

Những người xung quanh đều kinh hoàng khi nhìn thấy cảnh này, thật quá tàn nhẫn!  

 

Hai giờ sau, hai vị chỉ huy không thể nhịn được nữa, bắt đầu cầu xin Kỷ Nhược Phi.  

 

"Tướng quân, chúng tôi sẽ không đánh nhau nữa, thả chúng tôi đi!"  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.