Chương trước
Chương sau
“Rầm!”  

 

Lần đầu va chạm, Ngô Bình lùi về sau hai bước, tên quái vật sói lông trắng thì vẫn đứng bất động tại chỗ, nó lại gào lên một tiếng, tiếp tục chém giết Ngô Bình.  

 

Lần này, Ngô Bình khẽ nghiêng người, ra tay.  

 

“Rầm!”  



 

Tên quái vật sói lông trắng bị đánh một chưởng vào bụng, đau đớn cúi lưng.  

 

“Bốp!”  



 

Ngô Bình lại đánh một chưởng vào đầu nó, tên quái vật sói lông trắng ngất đi.  

 

Bên dưới, anh dùng hết toàn lực thi triển võ kỹ, với tình hình thực lực hai bên chênh lệch không quá lớn, tên quái vật sói lông trắng hoàn toàn không phải đối thủ của cao thủ võ đạo như anh.  

 

Một kiếm chém vào đầu quái vật sói lông trắng, anh lại hấp thụ một ít năng lượng. Sau đó, anh cầm theo hai cái đầu, đi gặp Tiểu Vũ.  

 

Nhìn thấy đầu của quái vật sói, Tiểu Vũ dùng kiếm chém mấy cái, sau đó lấy ra hai nguyên hạch màu vàng từ bên trong giao cho Ngô Bình.  

 

Xử lý xong thi thể của quái vật sói, hai người lại nghỉ ngơi ở gần đó.  

 

Sau khi trời tối, Ngô Bình bắt đầu tiến đến Nguyên Thần Cảnh.  

 

Tu luyện Nguyên Thần khá khó, nhưng Ngô Bình đã mở Thiên Môn, ý chí tinh thần đều rất mạnh, không bao lâu anh đã đột phá thành công, một luồng nguyên thần ngưng tụ thành hình trong đầu, sau đó lao ra khỏi Thiên Môn, tiếp nhận tẩy rửa từ Thiên Ý.  

 

Nguyên Thần Cảnh có năm tầng cấp, hiện tại Ngô Bình chỉ là tiến vào Nguyên Thần tầng một, nhưng anh lại có thu hoạch rất lớn, lúc này anh đã hiểu đại khái biến hóa Thiên Đạo của thế giới này.  

 

“Trông dáng vẻ thì biến hóa của Thiên Ý Sâm La Giới và đại tai họa cũng rất giống nhau. Cũng có nghĩa, sau khi xảy ra đại tai họa, trên thế giới sẽ xuất hiện rất nhiều quái vật! Có những quái vật, thậm chí là do loài người biến thành!”  

 

Sau khi ngưng tụ Nguyên Thần thành công, trời cũng đã sáng, vì vậy Ngô Bình gọi Tiểu Vũ cùng lên đường, đi đến Thành Vân Đô.  

 

 

Trời tối không bao lâu, hai người đã đến trước cổng thành của thành Vân Đô. Cổng thành thành Vân Đô cao mấy trăm mét, dày ba mươi mét, trên tường thành có nỏ và cung tên khổng lồ, còn có rất nhiều binh sĩ thị vệ.  

 

Nhìn thấy những binh sĩ này, Ngô Bình rất bất ngờ: “Những binh sĩ này đều để phòng ngừa quái vật sao?”  

 

Tiểu Vũ lắc đầu: “Là dùng để đề phòng bản thân loài người. Trong hoang dã, có vài người săn thú đã thành lập tổ chức quân sự, bọn họ thường tiến vào trong thành cướp bóc”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Người săn thú vào thành cướp bóc sao?”  

 

Tiểu Vũ: “Trong mắt bọn họ, người của khu an toàn chính là rác rưởi, là lương thực của quái vật, cướp tài sản của những thứ rác rưởi này cũng là lẽ đương nhiên”.  

 

Ngô Bình: “Còn có tổ chức quân sự nữa!”  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.