Lúc này, Ngô Bình dùng hết sức sử dụng linh lực, ôm Tiểu Vũ bay đi. Bên tai Tiểu Vũ chỉ toàn tiếng gió, mắt cũng không mở lên nổi.
Qua mười mấy phút đồng hồ, Ngô Bình dừng lại, hai người đi đến một ngọn núi nhỏ ở ngoại thành.
Thả Tiểu Vũ xuống, Ngô Bình cười nói: “Tiểu Vũ, em ở đây đợi anh, anh nhất định sẽ cầm theo đầu hai tên súc sinh kia đến gặp em!”
Tiểu Vũ khóc như mưa, lắc đầu nói: “Anh Ngô, em không báo thù nữa, anh đừng đi”.
Ngô Bình cười nói: “Không giấu gì em, thật ra anh đến từ thế giới bên ngoài. Nếu sức mạnh anh không bị hạn chế, thì một tay anh cũng có thể đè chết bọn chúng vạn lần rồi. Nhưng không sao, bây giờ thực lực anh cũng xem như không yếu, nhưng anh có bản lĩnh, vẫn có thể giết được bọn chúng. Tiểu Vũ, em phải tin anh, ngoan ngoãn ở đây đợi anh về”.
Tiểu Vũ ôm chặt Ngô Bình: “Anh Ngô, anh nhất định phải cẩn thận!”
Ngô Bình cầm hai thanh đao, quay ngược về thành Tứ Phương, nhưng đi được một đoạn, anh quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó sắp xếp một sát trận đơn giản xung quanh, tiếp đó thì ẩn thân, thân thể dung hợp làm một với cảnh vật xung quanh.
Chưa đến mấy phút, có một loại sức mạnh như thần niệm càn quét xung quanh. Thế nhưng đối phương không phát hiện ra Ngô Bình, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656610/chuong-4756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.