Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Họ không đồng ý thì bảo đến đây tìm ta, ta cho chết chung luôn thể”.  

 

Hắc Bào không dám nói gì nữa mà chỉ gật đầu, dẫu sao ông ta cũng không dám động đến Ngô Bình.  

 

Hắc Bào truyền lệnh xuống dưới, bắt đầu điều động các Yêu tộc ở đây chuẩn bị rời đi và di chuyển đến nơi khác sinh sống.  

 

Ngô Bình ngồi trong đại điện và suy nghĩ về bước hành động tiếp theo.  

 



Hơn một tiếng sau, chợt có một cánh cửa mở ra trên hư không, một tu sĩ Yêu tộc bước từ đó ra, khí tức của tu sĩ này còn mạnh hơn Hắc Bào. Hình dạng thì giống con người, anh ta mặc áo giáp màu vàng, mi tâm mọc mấy cái vảy, thoạt nhìn trông đầy sát khí.  

 

Khí tức của tu sĩ này rất lạ, anh ta không phải Yêu Thánh, cũng không phải Yêu Tổ, nhưng thực lực lại rất mạnh. Anh ta đi thẳng về phía Ngô Bình rồi nói: “Thánh Hoàng của Nhân tộc đúng là danh bất hư truyền, thực lực mạnh đấy!”  

 

Ngô Bình quan sát tu sĩ này rồi hỏi: “Các hạ là?”  



 

Yêu tộc ấy cười nói: “Chắc anh có thể nhìn ra tôi có khí tức của Yêu, nhưng không hoàn toàn là Yêu”.  

 

Ngô Bình: “Trên người anh có khí tức của Vu”.  

 

Người đó cười nói: “Đúng thế, tuy tôi là Yêu, nhưng trong huyết mạch lại chảy dòng máu của Vu tộc. Bố tôi là một cường giả kỷ nguyên của Vu tộc, tôi tự giới thiệu, tôi là Vu Kỷ”.  

 

Ngô Bình: “Tôi tưởng Vu tộc diệt vong rồi”.  

 

Vu Kỷ cười nói: “Diệt vong? Không thể nào! Cường giả kỷ nguyên của Vu tộc chúng tôi đã đánh chiếm một vũ trụ khác và trở thành bá chủ ở đó. Địa vị của Vu tộc ở đó còn cao hơn cả Thần tộc ở vũ trụ này”.  

 

Ngô Bình: “Nếu thế thì Vu tộc các người còn đến đây làm gì?”  

 

Vu Kỷ: “Một nhân vật lớn của chúng tôi đã tính ra được là sau này vũ trụ Chấn Đán sẽ sinh ra trật tự cao nhất, vì thế chúng tôi cần chuẩn bị trước”.  

 

Ngô Bình: “Các người gọi nơi này là vũ trụ Chấn Đán ư?”  

 

“Đúng, tuy vũ trụ Chấn Đán chỉ thuộc tầm trung, nhưng nó rất đặc biệt, cụ thể ra sao thì tôi không nói rõ được, chỉ biết sau này nó sẽ rất phi thường”.  

 

“Trật tự cao nhất anh vừa nói là gì?”  

 

Vu Kỷ: “Đến vũ trụ mà chúng tôi sinh sống cũng phải tuan theo quy tắc đại đạo của trật tự cao nhất. Nói một cách nôm na là sau này quy luật của tất cả các vũ trụ sẽ thống nhất, trong đó vũ trụ Chấn Đán là khởi nguồn của trật tự cao nhất”.  

 

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Sự xuất hiện của vũ trụ cao nhất chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn đến các anh”.  

 

Vu Kỷ: “Đương nhiên, đến lúc đó, dù đại đạo của các vũ trụ khác nhau, nhưng cùng chung gốc rễ. Tu sĩ của một vũ trụ có thể sinh sống và tu luyện ở một vũ trụ khác mà không bị ảnh hưởng quá lớn”.  

 

“Lạ nhỉ, rõ ràng là các vũ trụ khác nhau, tại sao phải tuân theo trật tự cao nhất?”  

 

“Sư phụ của bố tôi từng nói tất cả vũ trụ đều là hình chiếu của vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình chấn động: “Hình chiếu của vũ trụ chính ư?”  

 

Vu Kỷ cười nói: “Tôi thay mặt Vu tộc muốn hợp tác với anh”.  

 

Ngô Bình: “Hợp tác với tôi? Vu tộc các người đã nắm trong tay cả một vũ trụ thì để mắt gì tới tôi chứ?”  

Vu Kỷ: “Anh là Thánh Hoàng của Nhân tộc, tiền đồ rộng mở, nếu Nhân tộc có thể thống nhất, chắc anh sẽ trở thành người mạnh nhất”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.