Ngô Bình nói: “Giới thiệu với em, họ là đệ tử của anh, phải gọi em là sư nương đấy”.
Đường Băng Vân liếc anh: “Em vẫn chưa gả cho anh mà”.
Ngô Bình cười bảo: “Sớm muộn gì cũng phải gả thôi”.
Đường Băng Vân hỏi: “Huyền Bình này, sao tự dưng anh lại đến tìm em thế, có chuyện gì à?”
Ngô Bình gật đầu: “Hiện giờ anh đã là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, bận rộn nhiều việc. Em rất thông minh, nếu em có thể đến giúp anh, anh sẽ thoải mái hơn rất nhiều”.
Đường Băng Vân không hề do dự: “Anh đã cần đến em, tất nhiên em sẽ theo anh về”.
Ngô Bình rất vui mừng: “Biết thế thì lần trước anh đã đưa em đi rồi”.
Lúc này Đường Băng Vân sực nhớ đến chuyện gì đó: “Nhưng một khi em đi, Đông Phương Hách chắc chắn sẽ gây rắc rối cho viện chủ”.
Ngô Bình hỏi: “Đông Phương Hách từng đến đây à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Dạo trước Đông Phương Hách đột nhiên đến đây, bảo là từ lâu đã nghe danh về dung mạo của em, còn nói mấy câu bẩn thỉu. Viện chủ bảo vệ em, lệnh cho em bế quan tu luyện. Đông Phương Hách cực kỳ bất mãn với ông ấy, bảo là sẽ đến đây trong vòng một tháng nữa và nhất định sẽ bắt em đi. Nếu em không có mặt ở đây, Đông Phương Hách chắc chắn sẽ làm khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656524/chuong-4047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.