Chương trước
Chương sau
Chương 4602

Khương Thiên Lan: “Thầy luyện đan Lý, nếu tôi nói cho cậu vị trí của lão già kia, có thể tha cho chúng tôi không?”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông nói lão già kia là?”

Khương Thiên Lan: “Sư phụ của bốn người chúng tôi, đạo nhân Trân Bảo!”

Ngô Bình suy tư, hỏi: “Các người đã khống chế ông ta rồi?”

“Đúng vậy. Chúng tôi đã khống chế được ông ta. Trên người lão già kia có rất nhiều bí mật, còn có bảo bối bí ẩn nữa, có được ông ta đồng nghĩa có được một kho báu rồi!”

Ngô Bình: “Nói vậy, thật ra lò thần là chuẩn bị cho đạo nhân Trân Bảo?”

Khương Thiên Lan gật đầu: “Thực lực ông ta rất mạnh, chúng tôi không thể kiểm soát được, nên muốn dùng lò thần làm giảm thực lực của ông ta, sau đó lại nghĩ cách khống chế ông ta”.

Ngô Bình: “Người ở đâu?”

“Hãy đi theo chúng tôi”.

Mấy người Khương Thiên Lan dẫn đường, rất nhanh đã đến một ngọn núi cao. Dưới núi có hang động, bên ngoài hang động có cấm chế, cửa động còn có mười tu sĩ đang tọa trấn.

Đi vào hang động, sâu thẳm trong ngọn núi. Trong núi có một cung điện khổng lồ, trong cung điện có mười tám dây xích cố định trên không, đầu bên kia của dây xích đang trói một ông lão cao lớn.

Hai chân và tay ông lão này đều bị gông cùm, còn bị mười tám dây xích khống chế. Đồng thời, xung quanh ông ta còn có một đại trận trấn áp, trên người còn gắn ba lá bùa trấn áp.

Những chiêu thức này gộp lại, nhưng cũng không khiến ông lão khuất phục, ông ta ngẩng cao đầu, tức giận nhìn mấy người Khương Thiên Lan.

Ông lão cao lớn có lẽ hơn nghìn mét, đám người Khương Thiên Lan ở trước mặt ông ta cũng giống như đám kiến.

Ngô Bình cũng không che giấu thực lực, lập tức sử dụng Chân Hoàng Chi Khu, thân thể khổng lồ vạn trượng còn cao hơn cả ông lão. Anh vung tay trên không, dễ dàng cắt đứt mười tám sợi xích, sau đó lại bóp nát xiềng xích, xé nét bùa trấn áp, đá vỡ đại trận.

Rất nhanh chóng, ông lão đã khôi phục lại hành động, ông ta kinh ngạc nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu là Chân Hoàng?”

Ngô Bình cười nói: “Đạo nhân Trân Bảo, tôi đến để cứu ông”.

Thấy vậy, đám người Khương Thiên Lan ngây ngốc, thốt lên: “Thầy luyện đan Lý, nếu như vậy, sao cậu có thể khống chế ông ta được? Ông ta là cao thủ Kỷ Nguyên đấy!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ai nói tôi muốn khống chế ông ta?”

Mọi người sững sờ, khôn khống chế?

Đạo nhân Trân Bảo đứng dậy, cẩn trọng thi lễ với Ngô Bình, nói: “Trân Bảo, bái kiến Chân Hoàng”.

Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo, tôi họ Lý”.

Đạo nhân Trân Bảo: “Tôi thấy bệ hạ còn có thánh uy mạnh mẽ hơn, lẽ nào…”

Ngô Bình: “Thời gian trước, tôi vừa tiến lên Thánh Vương”.

Đạo nhân Trân Bảo rất vui mừng, nói: “Thánh Vương, Chân Hoàng, từ xưa tới nay, cậu là người đầu tiên!”

Ngô Bình: “Ông chắc không phải là Nhân tộc?”

Đạo nhân Trân Bảo cười nói: “Kiếp trước tôi là đại trận bảo vệ kho tàng của Thiên Đình, sau này Thiên Đình suy sụp, tôi bèn chuyển kiếp thành người, trở thành đạo nhân Trân Bảo như hiện tại”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.