Chương trước
Chương sau
Chương 4577

Ngô Bình vừa chỉ vào Y Na vừa hỏi: “Các người còn muốn xử tử Y Na không?”

“Không dám, không dám”, hai người vội đáp, trán đẫm mồ hôi lạnh.

Ngô Bình gật đầu: “Thế còn được”.

Tu sĩ cảnh giới Tinh Thần lấy lòng anh: “Cao nhân đến xem đại hội Thiên Kiêu sao?”

Ngô Bình đáp: “Tôi đến tham gia”.

Anh ta lập tức ngẩn ra, kẻ mạnh trên Tinh Thần đến tham gia đại hội Thiên Kiêu ư?

Ngô Bình nhìn anh ta: “Sao, tôi không được tham gia à?”

“Được, dĩ nhiên là được!”, anh ta vội vàng nói: “Chẳng hay cao nhân đại diện cho môn phái nào?”

“Ngũ Đế Môn”.

Anh ta trầm tư: “Hoá ra anh là thiên kiêu mới của Ngũ Đế Môn. Chúng tôi chỉ biết anh có tư chất siêu phàm, không ngờ thực lực lại khủng khiếp đến vậy!”

Ngô Bình bảo: “Không còn chuyện gì nữa thì các anh lui xuống đi”.

Cả hai vội khom người lui xuống. Ngô Bình và Y Na trở về ngôi viện trên núi.

Vừa trở về, anh đã nhìn thấy một bộ giáp được đặt ở viện. Bề mặt áo giáp khắc đầy hoa văn màu vàng, toả ra khí tức cực mạnh. Khí tức này thậm chí còn mạnh hơn khí tức của bản thân Ngô Bình, khiến người ta khiếp sợ.

Anh hỏi: “Áo giáp từ đâu ra thế?”

Đại trưởng lão từ trong phòng bước ra, cười đáp: “Huyền Bình, đây là bộ áo giáp do Ngũ Đế hợp sức chế tạo năm xưa. Mặc nó vào, thực lực ít nhất sẽ tăng gấp ba! Nếu có thời gian thì hãy thử hiệu quả xem sao nhé”.

Ngô Bình nói: “Đại trưởng lão, vô công bất thụ lộc, món đồ quý giá thế này nên để dành cho đệ tử hữu dụng”.

Đại trưởng lão cười bảo: “Môn chủ lo lắng sẽ có thế lực khác mưu hại cậu. Chuẩn bị áo giáp này cho cậu, chúng tôi cũng có thể yên tâm phần nào”.

Ngô Bình đáp: “Cũng được, vậy cảm ơn môn chủ”.

Rồi đại trưởng lão rời đi. Ngô Bình vừa nhìn bộ áo giáp vừa trầm ngâm.

Hạ Lộ nói: “Thưa cậu, tôi cảm thấy không nên mặc bộ giáp này”.

Ngô Bình cười nói: “Nhưng nó thật sự là một bộ áo giáp rất tốt”.

Hạ Lộ bảo: “Cậu có từng nghĩ đến chuyện, nếu Ngũ Đế Môn có một bộ áo giáp lợi hại đến vậy, vì sao bên ngoài lại không mảy may biết đến?”

Ngô Bình hỏi: “Ý cô là bộ áo giáp này có vấn đề?”

Hạ Lộ đáp: “Có khả năng là vậy”.

Ngô Bình nói: “Có vấn đề hay không, mặc vào mới biết được”.

Lúc này, môn chủ và đại trưởng lão của Ngũ Đế Môn đang ở viện chờ tin. Vị cao thủ cảnh giới Cực Áo của Ngũ Đế Môn này hiển nhiên đang rất sốt ruột, khẽ thở dài: “Đại trưởng lão, việc này là đúng hay sai, bây giờ tôi vẫn chưa thể khẳng định”.

Đại trưởng lão nghiêm mặt đáp: “Môn chủ, áo giáp này là báu vật tối thượng của Tương Thiên Môn, tác dụng của nó là đoạt thiên phú của người khác. Có được nó, tư chất và thực lực của Lý Huyền Bình sẽ được chuyển sang người môn chủ. Đến khi ấy, Ngũ Đế Môn sẽ trở thành môn phái hùng mạnh chỉ đứng sau năm thế lực quyết sách lớn. Thậm chí, trong tương lai còn có thể trở thành một trong năm thế lực ấy”.

Môn chủ Ngũ Đế Môn thở dài: “Năm thế lực lớn cũng đang sợ Lý Huyền Bình trỗi dậy, nên mới đồng ý cho tôi mượn ‘giáp Thập Bát Hoán Thiên’. Nếu không thì cả đời tôi cũng chẳng thể có cơ hội này”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.