Chương trước
Chương sau
Chương 4390

Sau đó Mị Lan đã khôi phục ý thức, cô ấy ngơ ngác một hồi, sau khi nhìn rõ Ngô Bình thì quỳ xuống đất: “Bái kiến bệ hạ!”

Ngô Bình cười nói: “Mị Lan không cần đa lễ”.

Dường như Mị Lan biết được đã xảy ra chuyện gì, cô ấy nhìn Vô Tương Vương với ánh mắt tràn ngập lửa giận.

Vô Tương Vương cúi đầu, không dám nhìn con gái.

Ngô Bình: “Tôi đã biết rõ sự tình rồi, chẳng qua là nhà họ Công Dương cậy thế hiếp người, không cần phải sợ, trẫm sẽ làm chủ cho các người”.

Vô Tương Vương đảo mắt, ông ta là người sống lâu thành tinh rồi, bỗng nói: “Bệ hạ, con gái Mị Lan của thần vẫn luôn nhớ nhung bệ hạ, mong bệ hạ mở lòng từ bi, nhận nó làm cung nữ, hầu hạ bên cạnh bệ hạ”.

Mị Lan đỏ mặt: “Bố, bố đang nói gì thế!”

Vô Tương Vương nhìn con gái: “Mị Lan, chỉ có như vậy thì nhà họ Công Dương mới không dám nhòm ngó đến con nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Một cô gái tốt thế này sao phải đưa vào cung. Mị Lan, bây giờ trẫm phong cô làm Bình Hải Quận Vương, quản lý Ẩn đảo và vùng biển xung quanh”.

Mị Lan nghe vậy thì mừng khôn xiết, vội cảm ơn: “Cảm ơn bệ hạ!”

Ngô Bình miệng vàng lời ngọc, anh vừa nói xong thì đế quốc Thiên Võ đã có người tới chính thức hạ chỉ, phong Mị Lan làm Bình Hải Quận Vương.

Việc lớn thế này, chẳng bao lâu nhà họ Công Dương đã nhận được tin, Công Dương Cự Hùng lập tức dẫn người tới bái kiến.

Lúc Ngô Bình gặp Công Dương Cự Hùng, anh thấy người này tuổi tác không lớn lắm nhưng khí tức rất mạnh. Công Dương Cự Hùng lại rất khiêm tốn, quỳ xuống đất tự xưng thảo dân.

Ngô Bình cũng khó trị tội của ông ta, chỉ bảo ông ta dỗ nghiêm khắc con cháu, sau đó cho ông ta lui xuống.

Sau đó, khách khứa kéo nhau đến chúc mừng phủ Vô Tương Vương, Ngô Bình không tiếp tục nán lại đây thêm, anh đi tìm Tư Không Vũ, lại vào ngân khố của Tiên quốc.

Năm xưa Tiên quốc ở đại lục Côn Luân được xem như khá giàu mạnh, không kém đế quốc Thiên Võ bây giờ là bao. Hơn nữa, Tiên quốc còn có rất nhiều truyền thừa của đời trước, đế quốc Thiên Võ lại không có những tích luỹ này.

Lại vào ngân khố một lần nữa, ngân khố lập tức cảm nhận được khí tức Chân Vương, Đại Thánh của anh, sau đó cả ngân khố chấn động, cấm chế kiên cố bất biến kia lại tự động tiêu tan.

Tư Không Vũ rất bất ngờ: “Cấm chế không còn nữa! Xem ra, ngân khố đã thừa nhận thân phận của bệ hạ, xem ngài là chủ của Tiên quốc rồi!”

Ngô Bình cười nói: “Cũng đỡ bớt phiền phức. Tư Không Vũ, trong này có gì dùng được thì ông cứ lấy tự nhiên đi, những chứ còn lại chuyển về ngân khố của Thiên Võ”.

Tư Không Vũ vui mừng: “Rõ!”

Kiểm kê lại ngân khố xong, Ngô Bình quay về hoàng cung, dùng con rối để luyện chế Khu Ma Đan.

Lúc này, dược lực của Khu Ma Đan đã được Dược Ti của Tiên Đình kiểm định, hiệu quả cực kỳ tốt, Tiên Đình phái sứ thần tới muốn mua số lượng lớn Khu Ma Đan.

Rất nhanh, sứ thần đã đến đế quốc Thiên Võ, Ngô Bình đích thân ra gặp.

Sứ thần này là đại thần nhất phẩm của triều đình, mặt cười tươi rói, tên là Chu Trường Khang, là thầy thuốc Tử Quang, ông ấy cười nói: “Bệ hạ, Khu Ma Đan có hiệu quả rất tốt, không chỉ phòng ngừa được tà ma mà còn có thể chữa khỏi những tu sĩ bị tà ma khống chế. Đại Thiên Tôn biết tin này cực kỳ vui mừng, đặc biệt phái tôi đến đây ban thưởng cho bệ hạ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.