Chương trước
Chương sau
Chương 4389

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Cô dẫn tôi đi gặp Mị Lan”.

Cô gái gật mạnh đầu: “Vâng!”

Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã đến phủ Vô Tương Vương. Vô Tương Vương là một trong các vương trên đảo, quyền lực rất lớn.

Lúc này, Vô Tương Vương đang ngồi trong phòng sách, vẻ mặt hơi âu lo. Thật ra ông ta cũng không muốn gả con gái cho nhà họ Công Dương, dù sao Công Dương Hổ kia cũng nổi tiếng ác độc, gả con gái qua đó khác nào đẩy con gái vào hố lửa.

Nhưng ông ta buộc phải làm vậy, vì nhà họ Công Dương là thế lực mạnh nhất, sở hữu năm trăm nghìn binh. Lần này Công Dương Hổ kia chỉ đích danh muốn lấy Mị Lan, nếu ông ta không đồng ý thì nhà họ Công Dương sẽ thôn tính địa bàn của ông ta ngay.

Bỗng nhiên, một tia thánh uy xuất hiện, Vô Tương Vương đứng bật dậy, run giọng hỏi: “Ai đến vậy?”

Một thuộc hạ vội vã chạy vào báo: “Vương gia, Thiên Võ bệ hạ giá đáo!”

Tuy Ngô Bình chỉ đến một mình, không có nghi trượng đi theo, nhưng uy lực của anh đã chấn động cả đảo, đương nhiên Vô Tương Vương cũng không dám nghi ngờ thân phận của anh, vội chạy ra cửa chào đón.

“Bái kiến bệ hạ!”, ông ta quỳ trên đất, cơ thể run bần bật.

Ngô Bình cười nói: “Mời Vô Tương Vương đứng dậy”.

Vô Tương Vương vẫn quỳ trên đất: “Không biết bệ hạ đến phủ của thần có gì chỉ giáo?”

Vô Tương Vương không biết mình có làm sai gì không. Đến cả Tư Không Vũ cũng đã làm thần cho đế quốc Thiên Võ, Vô Tương Vương như ông ta có là cái thá gì đâu chứ.

Ngô Bình cười nói: “Ông không cần phải sợ, tôi chỉ đến thăm Mị Lan quận chúa, cô ấy ổn chứ?”

Vô Tương Vương sửng sốt, tới gặp Mị Lan sao? Ông ta vội đáp: “Con bé rất tốt ạ”.

Ngô Bình: “Ừm, ông bảo cô ấy tới đấy đi”.

Vô Tương Vương do dự một lát rồi cho người đi mời Mị Lan.

Ngô Bình được mời ngồi vào ghế chủ của phủ, Vô Tương Vương đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.

Mấy phút sau, Mị Lan xuất hiện, ánh mắt cô ấy đờ đẫn, nhìn thấy Ngô Bình cũng chỉ hành lễ máy móc, không nói lời nào.

Sắc mặt Ngô Bình tối sầm xuống: “Các người đã làm gì với Mị Lan?”

Vô Tương Vương sợ hãi quỳ xuống đất: “Bệ hạ, Mị Lan không bằng lòng gả đến nhà họ Công Dương, thần chỉ cho nó uống một ít thuốc để nó ngoan ngoãn hơn, tránh gây chuyện thôi ạ”.

Ngô Bình cười nhạt: “Gả cho Công Dương Hổ chứ gì?”

Vô Tương Vương: “Đúng vậy, thì ra bệ hạ đã biết cả rồi”.

Ngô Bình: “Sao ông có thể đối xử với con gái ruột của mình như vậy?”

Vô Tương Vương thở dài: “Bệ hạ, thần cũng là bất đắc dĩ. Thời gian trước, tu vi của Công Dương Cự Hùng kia bỗng dưng tăng mạnh, còn không thèm xem Tư Không đại nhân ra gì nữa. Nếu thần chọc giận nhà họ Công Dương, Công Dương Cự Hùng trở tay là đã có thể diệt phủ Vô Tương Vương của thần rồi!”

Ngô Bình khá bất ngờ: “Ồ, thực lực của Công Dương Cự Hùng mạnh đến vậy sao? Là Đạo Quân hay Đạo Tổ?”

Vô Tương Vương: “Người này sở hữu huyết mạch mạnh mẽ của Long tộc, thực lực đã đạt đến cấp độ Đại Đạo Quân rồi”.

Vợ của các vương có nhiều người đều tới từ Long tộc, thế nên con cháu sau này đa phần đều có huyết thống Long tộc.

Anh nói: “Đại Đạo Quân thôi mà, sao dám ngông cuồng đến vậy!”

Nói rồi, anh giơ tay bắt lấy dược lực trong người Mị Lan, là một đốm khói xám.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.