Chương trước
Chương sau
Lão tổ Huyền Đô mặc kệ ông ta rồi nói: “Thành Diễn, ông còn chưa ra đi à?”

Không trung xuất hiện một điểm sáng lớn, chói đến mức mọi người không mở mắt ra nỗi. Sau đó, một tiền bối già tóc đỏ cầm cây gậy đầu rồng bỗng xuất hiện trong vùng sáng, ông ta thở dài, nói: “Đám khốn nạn này, làm tiền bối đây phiền quá đi mất”.

Thành Duy Sơn vội quỳ xuống: “Lão tổ”.

Người đó chính là lão tổ tông của nhà họ Thành- Thành Diễn. Thành Diễn lắc đầu, nói: “Huyền Đô, chuyện nhỏ xíu, có đáng phải diệt hết nhà họ Thành không?”, ông ta vừa nói vừa nhìn sang Ngô Bình.

Lão tổ Huyền Đô cười hehe, nói: “Con cháu nhà họ Thành của tiền bối giết hết cả nhà đệ tử tiên giáo của tôi, tiền bối giải thích thế nào?”

Thành Duy Sơn hừ một tiếng: “Giết cũng đã giết rồi, các tiền bối tự liệu mà xử lý đi”.

Thành Diễn cứng rắn hơn Ngũ Hồn Tán Tiên nhiều, thái độ kiểu: Ông có thể làm gì được tôi.

Lão tổ Huyền Đô nói với Ngô Bình: “Huyền Bình, con thấy nên làm thế nào?”

“Ầm”.

Ngô Bình tung một đấm về phía Thành Duy Sơn, Thành Diễn lập tức chặn phía trước, đẩy tay phải nhẹ về trước, không gian bỗng xuất hiện vô số thế giới gấp khúc, cú đánh của Ngô Bình bị những thế giới này hấp thụ hết toàn bộ.

Anh hơi chau mày: “Có chút thực lực, hèn gì cậu lại ngông cuồng đến thế”.

Ngô Bình: “Tôi nhất định phải giết tên Thành Duy Sơn này, tiền bối không bảo vệ được ông ta đâu”.

Thành Diễn im lặng, nếu một chọi một thì ông ta không sợ nhưng lão tổ Huyền Đô cộng thêm Ngô Bình không biết thực lực thế nào nữa thì ông ta không nắm được phần thắng.

Thành Diễn thở dài một hơi rồi nói: “Người cũng đã chết rồi, hung thủ cũng đã bị cậu giết chết, tôi thấy chuyện này nên kết thúc ở đây đi”.

Ngô Bình: “Có chấm dứt được hay không, cũng không phải do tiền bối nói là được”.

Thành Diễn chau mày: “Cậu bạn, cậu còn muốn thế nào?”

Ngô Bình: “Cho tiền bối hai lựa chọn, một là đến chết mới thôi, hai là dùng một nửa gia sản của nhà họ Thành đền bù”.

Thành Diễn nheo mắt: “Đến chết mới thôi, một nửa gia sản? Hừm, cậu mạnh miệng đấy, mặc dù Thành Diễn tôi không thích gây chuyện nhưng tôi cũng không sợ phiền phức đâu”.

Ngô Bình: “Đúng là bây giờ tôi rất khó giết được tiền bối nhưng sau năm năm, mười năm nữa, tiền bối nghĩ tu vi của mình còn có thể nâng cao à?”

Thành Diễn bỗng im lặng, đúng vậy, người này quá trẻ tuổi, thực lực lại mạnh đến vậy. Nếu cho anh thêm mấy năm nữa thì e rằng bản thân sẽ không thể là đối thủ của anh.

Sắc mặt Thành Diễn trở nên vô cùng khó coi, ông ta suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Chuyện này đúng là nhà họ Thành tôi sai trước, thế này đi, tôi bằng lòng dùng một vật báu gia truyền để đền bù”.

Ngô Bình: “Vậy thì phải xem đó là bảo bối gì”.

Thành Diễn: “Năm xưa, khi tôi chỉ là một người phàm, sở dĩ có thể đi theo con đường tu hành đều do nhờ có bảo bối đấy hỗ trợ”.

Ngô Bình nghe ông ta nói vậy thì thấy hứng thú: “Báu vật gì thế?”

Thành Diễn: “Mời đi theo tôi”.

Ngô Bình nói với Long Tinh Nhi: “Sư muội, em an táng cho người nhà trước, chăm sóc tốt cho chị của em, anh đi một lát sẽ về. Em yên tâm, nhất định sư huynh sẽ có câu trả lời cho em về chuyện này”.

Long Tinh Nhi khóc như mưa, cô ấy quỳ xuống đất, lạy Ngô Bình, nói: “Sư huynh, không biết sao cảm ơn cho hết đại ơn của anh, từ nay về sau, mạng của Long Tinh Nhi là của sư huynh”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.