Chương trước
Chương sau
“Cậu dám!”, Thành Duy Sơn phản ứng không kịp nên nổi giận ngất trời rồi tung ngay một quyền về phía Ngô Bình. Ngay sau đó đã có một hình chiếu bầu trời sao với hàng ngàn vì sao xuất hiện sau lưng ông ta.

Đối diện với đòn tấn công của Thành Duy Sơn, Ngô Bình chẳng thèm để ý, anh bắn tay phải ra rồi chộp lên cao, một bàn tay khổng lồ đã bóp nát cả bầu trời sao ấy.

Thành Duy Sơn kêu hự một tiếng rồi hộc máu, mặt mày tái mét.

Người phụ nữ cũng hét lên: “Con trai tôi!”, sau đó liều mạng lao về phía Ngô Bình.

Anh vung tay lên, không gian vặn vẹo, một hang động đen ngòm xuất hiện sau lưng người phụ nữ rồi hút bà ta vào.

Anh vừa ra tay đã có hai người chết, một người bị thương, người thanh niên biến sắc mặt nói: “Cậu cũng tàn nhẫn đấy!”

“Liên quan gì đến anh!”, Ngô Bình lừ mắt với anh ta: “Đừng lo chuyện bao đồng, không cũng chung số phận giống họ đấy”.

Người thanh niên hừ mạnh nói: “Đây là đại thế giới Ngũ Hồ, không phải nơi mà người bên ngoài như cậu có thể làm bậy”.

Dứt lời, người ta phình to lên rồi hoá thành người khổng lồ và mọc thêm tám cái tay, mỗi cánh tay đều cầm một vũ khí.

Ngô Bình: “Chán sống thì để tôi tiễn đi luôn”.

Anh tung một quyền ra, đây là chiêu thức mạnh nhất của cảnh giới Thánh Võ. Ngay sau đó, trời đất đã rung chuyển, các vì sao ngừng sáng, khí tức mạt thế che phủ người thanh niên, khiến anh ta như trải qua đại kiếp của kỷ nguyên.

“Cái gì? Sao cậu có thể mạnh tới vậy!”, anh ta biến sắc mặt rồi liều mạng bỏ chạy. Nhưng hiện giờ đã bị luồng sức mạnh kia khoá chặt nên anh ta không thể cử động được.

“Xin hạ thủ lưu tình!”

Lúc này chợt có một giọng nói vang lên, một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện giữa người thanh niên kia và Ngô Bình.

Anh híp mắt hỏi: “Ông là ai?”

Ông lão: “Tôi là Ngũ Hồ Tán Tiên, bạn cũ của lão tổ Huyền Đô!”

Ngô Bình: “Tên này không biết điều, đã thế còn lo chuyện bao đồng, hắn là đệ tử của ông à?”

Ngũ Hồ Tán Tiên thở dài nói: “Nó là Đỗ Kim Ưng – đệ tử của tôi. Mong cậu nể mặt tôi mà tha cho nó lần này”.

Lúc này, lão tổ Huyền Đô cũng xuất hiện, ông ấy nói: “Ngũ Hồ, đệ tử này của ông không có tầm nhìn xa trông rộng”.

Ngũ Hồ Tán Tiên cười trừ: “Tại tôi không biết dạy, Huyền Đô, nể tình chúng ta quen biết đã lâu, xin ông tha cho nó”.

Lão tổ Huyền Đô: “Chuyện gì cũng có lý của nó, tôi không thể quyết định thay Huyền Bình được”.

Tuy nói là vậy, nhưng ông ấy vẫn nói với Ngô Bình: “Huyền Bình, Ngũ Hồ là một tán tu rất chính trực”.

Ngô Bình thu chiêu lại rồi nói với Đỗ Kim Ưng: “Anh không biết phân biệt thiện ác thì kệ anh, nhưng nếu còn dám xen vào chuyện của tôi thì đừng có trách. Lần sau mà để tôi gặp lại, anh sẽ giết anh ngay!”

Đỗ Kim Ưng tái mặt, nhưng không dám nói một lời.

Ngũ Hồ Tán Tiên chắp tay nói: “Cảm ơn cậu, Huyền Đô, khi nào rảnh thì tôi sẽ ghé chơi”, dứt lời, ông ấy đưa Đỗ Kim Ưng đi.

Thành Duy Sơn ngồi dưới đất, sau khi trúng đòn của Ngô Bình, ông ta đã bị thương nặng: “Lão tổ Huyền Đô, chỉ là mấy người bình thường chết thôi, có đáng để chúng ta trở mặt với nhau vậy không? Nhà họ Thành không dễ bị bắt nạt đâu”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.