Chương trước
Chương sau
Long Xà Đạo Tôn: “Hai chúng ta không phải tử thù, nếu có đánh nữa thì hai bên cùng thiệt hại. Hơn nữa, hiện giờ là lúc Nhân tộc cần nhiều người tài, chúng ta giết hại lẫn nhau chỉ để cho đám ngoại tộc vỗ tay ăn mừng”.

Ngô Bình gật đầu: “Không ngờ ông cũng biết nghĩ cho đại cục như vậy”.

Long Xà Đạo Tôn nghiêm mặt đáp: “Sức mạnh của cậu khiến tôi bái phục!”

Ngô Bình: “Hai ta đã nói trước rồi, ai thắng thì làm theo ý người đó. Ông đồng ý chứ?”

Long Xà Đạo Tôn: “Mọi việc xin nghe theo các hạ sắp xếp”.

Ngô Bình: “Bảo cháu ông đến chỗ tôi làm một người bán đan dược bình thường. Khi nào tôi cho phép anh ta mới được rời đi”.

Long Xà Đạo Tôn mừng rỡ, ông ta còn đang lo Ngô Bình sẽ đánh chết cháu mình. Giờ nghe anh nói vậy thì có gì nghiêm trọng đâu. Ông ta lập tức đáp: “Được, vậy sẽ làm theo cách của cậu!”

Ngô Bình: “Quyết vậy nhé”.

Anh trở về Thiên Y Quán, Long Xà Đạo Tôn cũng đi theo. Ông ta giận dữ nhìn cháu trai mình, nói: “Sau này, cháu đến Đan Vương Lâu bán đan dược, nếu không nghe lời bị người ta đánh chết thì ông cũng mặc kệ!”

Tên béo sắp khóc đến nơi, quỳ xuống cầu xin. Nhưng ai ngờ Long Xà Đạo Tôn lại quay sang chắp tay nói với Ngô Bình: “Đạo hữu, vậy tôi xin cáo từ”.

Nhìn thấy chỗ dựa của mình biến mất, tên béo lập tức trở nên dễ bảo. Anh ta quỳ trên mặt đất không dám động đậy, người phụ nữ ban nãy đi cùng anh ta cũng đang quỳ trên mặt đất.

Ngô Bình quay trở lại căn phòng, bắt đầu hỏi: “Đầu đuôi câu chuyện là thế nào?”

Ngô Mi: “Còn đầu đuôi gì nữa, mấy bộ quần áo bọn em đặt trước rồi nhưng người phụ nữ này cứ đòi cướp bằng được. Bọn em đương nhiên không đồng ý, cho nên mới lời qua tiếng lại. Sau đó thì tên mập này xuất hiện, nói mấy câu rất khó nghe”.

Ngô Bình: “Anh, cháu trai của Long Xà Đạo Tôn, lại đây”.

Tên béo vội vã khom lưng đi tới chỗ họ, chân vẫn quỳ trên mặt đất.

Ngô Bình: “Dám gây sự với em gái tôi, ai cho anh lá gan đó hả?”

Tên béo vội vã tự vả miệng mình: “Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân đáng chết, đại nhân đại lượng xin hãy tha cho tiểu nhân một lần!”

Ngô Bình mặc kệ anh ta tiếp tục quỳ. Từ Phượng Nương lúc này quay sang nhìn anh mỉm cười, nói: “Đan Vương, chiếc áo được đưa đến rồi”.

Nói rồi, có một người bưng một chiếc hộp đi vào. Từ Phượng Nương đích thân mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc áo bào phát ra tiên quang chín màu. Nhìn thấy nó, Ngô Bình không khỏi đứng bật dậy, tấm tắc khen: “Quả là một chiếc áo xuất sắc!”

Từ Phượng Nương: “Chiếc áo này mặc dù không bì được với thành phẩm của thiết kế ban đầu nhưng chúng tôi cũng giữ lại được tám mươi phần trăm công dụng của nó. Đan Vương, từ giờ chiếc áo này thuộc về anh”.

Ngô Bình nhận lấy chiếc áo, khoác lên người. Chiếc áo thanh lịch và sang trọng, có thể phát ra ánh sáng hàng vạn màu.

Khoác lên người chiếc áo này, Ngô Bình cảm thấy cơ thể mình có thể trực tiếp giao tiếp với các chiều không gian cấp cao hơn. Đồng thời, dường như anh cũng hòa hợp hơn với vũ trụ của Thiên Đạo. Lợi hại hơn là, bên trong chiếc áo ẩn giấu rất nhiều đại trận, nhưng muốn sử dụng hết những đại trận này, yêu cầu tu vi của anh phải cao hơn nữa.

Bây giờ anh đã là Đại Thánh và Chân Vương, nhưng chỉ có thể kích hoạt khoảng ba mươi phần phần trăm đại trận, còn lại thì chỉ đành đợi khi có tu vi cao hơn, thực lực mạnh hơn mới có thể mở ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.