Cô gái nọ cũng kinh ngạc hỏi: “Nên xưng hô với ông như thế nào?”
Liễu Chí Mưu đáp: “Tôi không có thời gian nói chuyện với các người. Tránh ra đi, đừng chắn đường cậu nhà tôi”.
Cô ta hơi cau mày, cảm thấy Liễu Chí Mưu rất thô lỗ. Có điều người được thầy luyện đan năm sao này tôn trọng như vậy, e rằng càng không đơn giản. Vậy nên cô ta vẫn tránh sang một bên.
Ngô Bình cất bước rời đi, cô gái phía sau lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh ta là ai?”
Một nam tu sĩ cười khẩy: “Chắc là con cháu của thế lực nào đó, không biết trời cao đất dày mà thôi. Nếu anh ta biết ông nội của cô Minh là Đan Vương tứ phẩm, chắc sẽ sợ đến nỗi quỳ sụp xuống ngay!”
“Ha ha! Chắc chắn rồi! Đan Vương trong thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, không có thế lực nào không kính trọng cả”.
Cô gái kia lại bảo: “Chúng ta bám theo đi, phải xem anh ta có lai lịch thế nào”.
Ngô Bình đi thêm vài quầy nữa, mua một ít dược liệu hữu dụng. Ở bên cạnh, Liễu Chí Mưu nói: “Thưa cậu, mấy người ban nãy đang bám theo chúng ta”.
Ngô Bình đáp: “Họ nhàn rỗi thế thì cứ để họ theo đi”.
Liễu Chí Mưu nói: “Hừ, mấy người này không biết cao nhân ở ngay trước mặt. Nếu biết cậu là Đan Vương nhất phẩm, e rằng họ sẽ sợ chết khiếp”.
Ngô Bình bảo: “Những kẻ chỉ gặp một lần, nói nhiều như vậy làm gì? Ông Liễu, khi nào buổi đấu giá bắt đầu?”
Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3474210/chuong-4284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.