Sau đó Ngô Bình không nhiều lời nữa, cầm lấy hạt châu rồi rời khỏi Cự Linh Tông.
Về đến hoàng cung, anh thấy Đào Như Tuyết đang ôm một cô bé hơn hai tuổi đang chờ mình. Cô bé rất xinh, hệt như chạm khắc từ bạch ngọc vậy, đang nhìn anh mỉm cười.
Ngô Bình nhận ra ngay đó là con gái của anh. Cách đây ba năm, trước khi rời đi, anh và Đào Như Tuyết đã có đứa con này. Lần trước anh về nhà, vợ chồng Lý Niệm Tổ dẫn con gái anh ra ngoài chơi, đến hôm nay mới về.
“Bố”, cô bé không hề sợ lạ, đưa cái tay nhỏ xíu ra vòi Ngô Bình bế.
Tay trái bế con gái, tay phải ôm Đào Như Tuyết, Ngô Bình hỏi: “Như Tuyết, mấy hôm nay em đi đâu thế?”
Đào Như Tuyết cười đáp: “Đến Tiên Giới một chuyến, kiểm tra kỹ hơn tình hình bên đó, tiện thể kiểm tra việc mua bán đan dược”.
Ngô Bình thơm con gái, cười hỏi: “Đã đặt tên cho con chưa?”
Đào Như Tuyết đáp: “Bố đặt tên rồi ạ, Lý Tiểu Tiên, tên ở nhà là Tiên Nhi”.
Ngô Bình thơm con gái thêm vài cái nữa: “Tiên Nhi, tên thật là hay”.
Tiên Nhi nói: “Bố đi đâu mà mãi không về thăm Tiên Nhi, bố không nhớ Tiên Nhi sao ạ?”
Ngô Bình cười đáp: “Nhớ chứ, nhưng nơi mà bố đi khá kỳ lạ, rõ ràng đã ở mấy tháng nhưng thực tế chỉ mới trôi qua vài giờ thôi”.
Cả hai đưa Tiên Nhi về cung, Đào Như Tuyết nói đến chuyện của Tiên Giới.
“Huyền Bình, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3465617/chuong-4250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.