Trương Quân đi theo người phụ trách đến một ngọn núi, nhưng đường đi rất hẹp và nhỏ, làm anh cứ thắc mắc mãi sao giáo chủ Thái Nhất lại sống ở đây.
Đến đỉnh núi rồi, anh lại nhìn thấy một căn nhà gạch cổ xưa, có một ông lão bế một con mèo to đứng trước cửa nhà, gương mặt thì tươi cười.
Người phụ trách hành lễ: “Giáo chủ, Trương Quân đến rồi ạ”.
Giáo chủ gật đầu: “Cậu về trước đi”, người phụ trách cúi người chào rồi rời đi.
Trương Quân nhìn ông lão, không ngờ đây lại là giáo chủ.
Ông lão nhìn cậu rồi cười nói: “Tôi là Dương Truyền Cổ – giáo chủ của Thái Nhất Giáo”.
Trương Quân cúi chào: “Tham kiến giáo chủ”.
Ông lão: “Mấy nghìn năm rồi mới có một thiên tài siêu cấp như cậu, hơn nữa cậu còn phát ra được bảo quang cửu sắc. Điều này chứng tỏ cậu chính là thiên kiêu đỉnh cấp có tư chất tốt nhất trong các thiên tài. Từ ngày Thái Nhất Giáo thành lập đến nay, thiên tài giỏi nhất mới chỉ phát ra được bảo quang thất sắc thôi”.
Trương Quân rất ngạc nhiên, không ngờ tư chất của mình lại tốt đến vậy, lẽ nào có liên quan đến việc trùng sinh?
Ông lão nói tiếp: “Trương Quân, sau này cậu sẽ là đệ tử thiên sách”.
Trương Quân: “Có cả thiên sách ạ?”
Ông lão: “Trên bảo sách là thiên sách. Tại có ít đệ tử cấp này quá nên mọi người không biết, thật ra từ thời giáo phái mới thành lập thì đã có đệ tử cấp này rồi”.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454123/chuong-3794.html