Sinh linh nói: “Đúng vậy, tôi là một trong những tồn tại mạnh nhất”.
Ngô Bình: “Cách đối phó với Đại kiếp kỷ nguyên của mày khá đấy, chỉ là thời gian hơi dài”.
Sinh linh nói: “Không sai, tôi muốn ra khỏi vỏ quả này còn phải đợi mấy trăm năm nữa”.
Ngô Bình: “Vậy mày cứ từ từ tu luyện đi”.
Sinh linh nói: “Anh bạn, tôi xin lỗi vì sự mạo phạm lúc nãy. Để tỏ ý xin lỗi, tôi có thể tặng anh một phần sức mạnh”.
Ngô Bình chớp mắt: “Ồ, tặng tao sao?”
Sinh linh gật đầu: “Đúng vậy, tặng anh”.
Ngô Bình: “Tặng thế nào?”
Sinh linh: “Tôi có thể khiến cây kết ra thêm một quả nữa, anh vào trong quả thì đương nhiên sẽ có sức mạnh ngấm vào cơ thể anh. Như vậy thì anh sẽ có thể có được sức mạnh của tôi rồi”.
Ngô Bình: “Mày tốt bụng vậy à?”
Sinh linh: “Ở thế giới này tôi không có bàn bè hay một ai đồng hành cả, nếu có thể kết bạn với anh, những thứ tôi bỏ ra đều xứng đáng”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Vậy được”.
Lúc này, trên cây quả nhiên nở ra một bông hoa khổng lồ, hoa tàn thì xuất hiện một quả trái cây khổng lồ. Hơn nữa, quả này nứt đôi, một mùi hương lạ từ bên trong toả ra, hít vào một hơi thì toàn thân thấy thoải mái.
Quả này rất to, Ngô Bình nhảy luôn vào trong, sau đó quả lập tức liền lại như chưa từng nứt, bao bọc lấy anh.
“Ha ha ha…”
Bỗng nhiên, giọng cười nhạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454039/chuong-3710.html